Nhưng không dám từ chối vị đại lão cấp bậc này, tôi chỉ có thể run rẩy ngẩng đầu lên, gượng gạo nở một nụ cười với anh:
"Đ-được chứ."
Tạ Khinh Yến cũng mỉm cười với tôi, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Rõ ràng anh không có bất kỳ hành động dư thừa nào, nhưng tôi lại thấy lòng như lửa đốt.
Anh có ý gì đây?
Tại sao lại cứ phải ngồi cạnh tôi?
Bây giờ tôi đang dùng khuôn mặt của thế giới thực, chắc chắn anh không thể nhận ra tôi... nhỉ?
Tôi thấp thỏm bất an rất lâu.
Nhưng sau khi buổi đấu giá bắt đầu, tôi cũng dần dần yên tâm lại.
Bởi vì từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, Tạ Khinh Yến không nói với tôi một lời nào.
Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm. Từ đầu đến cuối chỉ im lặng ngồi bên cạnh tôi.
Đây hoàn toàn là thái độ đối xử với một người xa lạ, khiến cho sự căng thẳng trước đó của tôi trở nên vô cùng thừa thãi.
Tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là tôi đã nghĩ nhiều rồi. Biết đâu anh ấy thật sự chỉ thích vị trí này thì sao?
Dần dần, sự chú ý của tôi lại quay trở lại những món đồ trưng bày tinh xảo trên sân khấu.
"Quý ông quý bà."
Cuối cùng cũng sắp đến hồi kết thúc, người dẫn chương trình trên sân khấu rõ ràng trở nên hào hứng hơn:
"Bức tranh cuối cùng, bảo vật trấn trạch* của buổi đấu giá lần này, cũng chính là tác phẩm của người tổ chức, ngài Tạ, sắp được hé lộ!"
(*Trấn trạch là hình thức tâm linh phong thủy cần được thực hiện trước khi tân gia, giúp loại bỏ các nguồn năng lượng xấu đồng thời giữ gìn và phát triển nguồn năng lượng tích cực cho ngôi nhà.)
"Tuy nhiên nó khá đặc biệt, không có tên, cũng không phải vật phẩm để bán, chỉ dùng để trưng bày."
Tôi sững người.
Tranh của Tạ Khinh Yến?
Anh vậy mà... lại biết vẽ sao?
Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, ngay sau đó, tôi đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động tại chỗ.
Cả hội trường chìm trong bóng tối, chỉ có bức tranh được trưng bày trên sân khấu tỏa ra ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn.
Trong bức tranh là một người con gái.
Cô ấy chỉ có góc nghiêng, đường nét khuôn mặt cũng không rõ ràng.
Nhưng ánh trăng chiếu trên người cô ấy, lại khiến cô ấy như ẩn như hiện trong màn sương, lại giống như giấc mộng hư ảo.
Khiến người ta không tự chủ được mà nghĩ đến tám chữ…
Bóng chim tăm cá, nhìn hoa trong sương.
Đẹp đến mức gần như khiến người ta quên cả thở.
"Cô biết đây là ai không?"
Nghe thấy giọng nói bên cạnh, tôi vẫn còn đang chìm đắm trong sự chấn động theo bản năng lắc đầu.
Lắc đầu xong mới giật mình nhận ra, người nói chuyện với tôi, vậy mà lại là Tạ Khinh Yến!
Anh ôn tồn lên tiếng:
"Thật ra tôi cũng không hiểu rõ cô ấy lắm."
"Tôi và cô ấy chỉ ở bên nhau trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng chưa kịp để tôi hiểu rõ cô ấy, thì cô ấy đã biến mất rồi.”
"Cho nên hôm nay tôi tổ chức buổi đấu giá này, chính là muốn dùng bức chân dung của cô ấy, để tìm lại cô ấy một lần nữa."
"Cô ấy" này là ai?
Nữ chính nguyên tác sao?
Tôi hơi nghi ngờ, nhưng vẫn hỏi trước một vấn đề càng khiến tôi nghi ngờ hơn:
"Khoan đã, dùng bức tranh này để tìm người sao?"
"Sếp Tạ à, nếu muốn tìm người, chí ít anh cũng nên vẽ rõ mặt chính diện của cô ấy chứ?"
Tạ Khinh Yến cười nhạt một tiếng:
"Không vẽ được."
"Ấn tượng của cô ấy để lại cho tôi, chính là sự hư ảo như bức tranh này vậy."
"Dù sao, dung mạo, thân phận, và những lời cô ấy đã nói khi tiếp cận tôi lúc ban đầu..."
Anh ngẩng mắt nhìn tôi, nở một nụ cười mang theo vẻ lạnh lẽo thấu xương:
"Đều là giả."
8.
Nụ cười của anh khiến tim tôi "thịch" một tiếng.
Không đúng rồi.
Sao càng nghe càng giống đang nói tôi vậy?
Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, tôi đã tự phủ nhận nó:
Không thể nào.
Tạ Khinh Yến là người trong tiểu thuyết, làm sao có thể biết thân phận của tôi là giả được?
Hơn nữa anh là nam chính, sao có thể vì tìm một nữ phụ pháo hôi mà bày ra buổi đấu giá lớn như vậy chứ?
Chắc là tôi đã nghĩ nhiều rồi...
Đúng lúc này, buổi đấu giá cũng kết thúc.
Tôi nói lời tạm biệt ngắn gọn với Tạ Khinh Yến, xoay người định rời đi.
"Chờ một chút."
Tạ Khinh Yến đột nhiên gọi tôi lại:
"Vị tiểu thư này, cô biết vẽ chứ?"
Tôi hơi sững sờ:
"Tôi biết vẽ một chút, sao vậy?"
Tạ Khinh Yến mỉm cười:
"Như cô đã nói, dùng chân dung để tìm người, không có mặt chính diện rõ ràng là không được."
"Nhưng gần đây, tôi đã nhìn thấy mặt chính diện rõ ràng của người đó rồi, bây giờ chỉ còn thiếu người vẽ cô ấy ra thôi."
"Đáng lẽ tôi nên tự mình vẽ, nhưng tay lại bị thương, không tiện vẽ vời."
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt chứa đựng vẻ chân thành khiến người ta không thể từ chối:
"Cho nên, tôi muốn nhờ cô vẽ thêm mặt chính diện của cô ấy, để giúp tôi tìm được cô ấy."
Thì ra là muốn nhờ vẽ tranh à?
Không phải là không được, nhưng...
"Hôm nay có nhiều người đến tham dự buổi đấu giá như vậy, chắc chắn cũng có rất nhiều người biết vẽ, tại sao lại chọn tôi?"
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗