Khi xuyên thành nữ phụ độc ác, tôi đang cưỡng ép nam chính sa cơ lỡ vận.
Quần áo Tạ Khinh Yến xốc xếch, dáng vẻ ngoan ngoãn. Nhưng tôi biết, anh đã nhẫn nhịn đến cực hạn. Khoảnh khắc tiếp theo, anh sẽ giết tôi, bắt đầu hắc hóa.
Thế nên, tôi dứt khoát dừng tay đang sờ soạng cơ bụng lại, đổi thành vỗ vỗ vai anh, run giọng nói: "Anh, dáng người đẹp đấy."
"Vừa hay tôi đang vẽ tranh thiếu người mẫu cơ thể, có thể mua anh không?" Tạ Khinh Yến ngẩn người.
Về sau, dưới sự "công lược" của tôi, giá trị hắc hóa của anh dần dần về không.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lừa anh nói đi mua cọ vẽ, rồi chuồn thẳng.
Ai ngờ năm năm sau, tôi lại bị anh tóm được.
Trong căn phòng giam u tối, những cây cọ mềm mại tinh tế lướt trên da tôi, khiến tôi rùng mình.
Tạ Khinh Yến chậm rãi vẽ tranh, giọng nói khàn khàn dụ dỗ: "Đi lâu như vậy, rốt cuộc em thiếu loại cọ vẽ nào?"
"Ở đây tôi có rất nhiều loại, em có thể từng cái từng cái cảm nhận... thích cái nào, tôi sẽ tặng em cái đó."
1.
"Ưm, nóng quá..."
Vừa mở mắt ra, dưới thân liền truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp hỗn loạn.
Tôi nghi hoặc nhìn xuống. Chỉ thấy một thiếu niên tuấn mỹ đang bị tôi đè trên giường, quần áo xốc xếch.
Đôi mắt đen láy ấy phủ một lớp sương mù, đuôi mắt đỏ hoe nhìn tôi: "Khó chịu quá, giúp tôi với..."
Lẽ ra đây phải là cảnh tượng khiến người ta say đắm. Nhưng tôi lại hóa đá ngay tại chỗ.
Chờ đã. Chuyện gì thế này?
Rõ ràng giây trước, tôi còn đang cùng hệ thống chọn lựa nhân vật xuyên sách mà! Lúc đó, hệ thống bảo tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết bệnh kiều, có thể tự chọn một nhân vật.
Cuốn tiểu thuyết đó tôi đã đọc rồi. Nam chính Tạ Khinh Yến vốn là một thiếu gia nhà giàu.
Nhưng khi gia đình sa sút, anh phải chịu đựng vô số ác ý từ thế giới bên ngoài. Cuối cùng hắc hóa thành kẻ điên cuồng làm việc ác, rồi lại yêu hận triền miên với nữ chính chính nghĩa.
Trời sinh tôi thích an nhàn. Không muốn trở thành một mắt xích trong cốt truyện thăng trầm này, chỉ muốn nằm im hưởng thụ.
Vậy nên tôi nói: "Cậu cứ sắp xếp cho tôi một vai phụ không quan trọng là được."
Hệ thống tự tin cười: "Kí chủ yên tâm!"
Rồi giây tiếp theo, chính là cảnh tượng trước mắt này.
Tôi kinh ngạc.
Tôi xuyên vào cái gì vậy, có phải nhân vật bình thường không?
Bỗng nhiên, tay tôi bị người ta nắm lấy. Thiếu niên kéo tay tôi, men theo đường nét cơ bắp, sờ soạng xuống phía dưới: "Giúp tôi với, đại tiểu thư."
"Đã trói tôi về rồi, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ?"
Khi nói chuyện, thần sắc anh yếu đuối vô tội, giống như một đóa bạch liên nhỏ dụ người ta chà đạp.
Nhưng da đầu tôi lại tê dại trong nháy mắt. Cách xưng hô này! Lời thoại này! Cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi!
Trong nguyên tác, khi Tạ Khinh Yến đang ở bên bờ vực hắc hóa. Có một đại tiểu thư pháo hôi, thậm chí không có cả tên, vì tham lam sắc đẹp của anh, đã cưỡng ép trói anh về nhà.
Trớ trêu thay, Tạ Khinh Yến lại cực kỳ chán ghét bị người khác chạm vào.
Thế nên, anh giả vờ thuận theo, rồi thừa lúc cô ta không đề phòng giết chết cô ta, từ đó bước đi trên con đường trở thành kẻ điên, không bao giờ quay đầu lại.
Vậy nên, hóa ra tôi xuyên vào đại tiểu thư pháo hôi này sao! Tôi suy sụp, trong lòng gào thét với hệ thống: "Hệ thống, cậu ra đây, có phải đã làm sai chỗ nào rồi không?!"
Hệ thống ra sức biện hộ: "Không sai mà!"
"Cô xem, nhân vật này rất phù hợp với yêu cầu của cô đấy! Mở đầu đã chết trong tay nam chính rồi, đến tên cũng không có, cô nói xem có phải là không quan trọng không?"
Tôi: "..."
Chết tiệt, tôi chỉ muốn sống an nhàn, chứ không muốn bị chôn dưới đất mục nát, hiểu không?
Thấy sắc mặt tôi thay đổi thất thường, hệ thống lập tức sợ hãi: "Kí chủ đừng giận, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô đổi nhân vật khác!" Nói đoạn, nó biến mất không thấy tăm hơi.
Tôi không thể tin nổi trợn to mắt: "Cậu phải nghĩ cách cứu tôi chứ!"
Còn bảo đừng giận nữa, đợi nó quay lại, chắc tôi không còn thở nữa rồi!
Đúng lúc tôi đang thầm mắng chửi hệ thống không đáng tin cậy này, Tạ Khinh Yến bỗng lên tiếng.
Anh mỉm cười nói: "Đại tiểu thư, sao không tiếp tục nữa?"
Xuất phát từ bản năng sinh tồn, tôi lập tức muốn cứu vãn hình tượng của mình.
Thế là tôi cười trừ giả ngu nói: "Tiếp tục cái gì? Sao tôi không biết gì hết nhỉ, có phải hiểu lầm gì rồi không hahaha..."
"Đại tiểu thư nói đùa hay thật."
Tạ Khinh Yến cười cắt ngang lời tôi, nhưng trong mắt lại toàn là sự u ám sâu không thấy đáy: "Vừa rồi cô sai người trói tôi lên giường, lại còn ngồi lên người tôi cởi quần áo, sờ soạng khắp nơi..."
"Cô nói xem, cô muốn tiếp tục cái gì?"
Tôi tối sầm mặt mũi.
Thế này thì coi như xong đời.
Thấy sát ý của Tạ Khinh Yến ngày càng nặng, tay cũng chậm rãi di chuyển ra sau để lấy con dao giấu dưới gối, tim tôi càng lúc càng hoảng loạn, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh, nghĩ xem còn có thể tìm lý do gì để cứu vãn tình hình.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗