Chương 20:
Đăng lúc 13:35 - 03/06/2025
12
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Trong quá trình này, anh dần trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, không còn chút bóng dáng của ngày xưa nữa.

 

Không nên như vậy.

 

Tất cả đã sai ngay từ đầu.

 

Năm năm trước, lý do tôi rời đi là vì hệ thống nói giá trị hắc hóa của Tạ Khinh Yến đã đạt đến mức tối đa, nếu không đi nhất định anh sẽ làm ra những chuyện đáng sợ với tôi.

 

Nhưng sau khi đọc nhật ký, tôi mới biết.

 

Thực ra sẽ không có chuyện như vậy.

 

Tạ Khinh Yến sẽ không làm hại tôi.

 

Cho dù giá trị hắc hóa cao đến đâu, anh cũng sẽ không bao giờ giáng những bóng tối đó lên tôi.

 

Thậm chí ngay cả trong cuốn nhật ký dài hơn một năm, câu nói cực đoan nhất về tôi mà tôi có thể tìm thấy cũng chỉ là "Muốn mãi mãi ở bên cô ấy", "Muốn gặp lại cô ấy", "Muốn tìm thấy cô ấy" mà thôi.

 

Hoàn toàn là tình cảm nâng niu trân trọng như bảo vật.

 

Có lẽ từ đầu đến cuối, đều là do tôi và hệ thống đã nghĩ anh quá xấu xa.

 

Anh không phải là nam chính điên cuồng trong nguyên tác.

 

Anh chỉ là một đứa trẻ thiếu yêu thương mà thôi.

 

Anh sẽ đau khổ vì tình yêu, sẽ hoang mang vì tình yêu, cũng sẽ vì tình yêu mà sinh ra những ý nghĩ đen tối.

 

Nhưng duy chỉ sẽ không vì tình yêu mà làm hại tôi.

 

Vậy thì một người như anh, khi đột nhiên phát hiện ra mình bị tôi bỏ rơi, sẽ đau lòng đến mức nào?

 

Tay tôi cầm cuốn nhật ký run lên.

 

Trái tim như đồng cảm, cũng theo đó mà cảm nhận được nỗi đau.

 

Đồng thời, một cảm xúc mới lạ cũng nảy nở trong lòng.

 

Mãi lâu sau, tôi mới chậm chạp nhận ra.

 

Cảm xúc mới lạ này là thích.

 

Thật ra người tôi thích là Tạ Khinh Yến phải không.

 

Nếu không thì tại sao, lúc này tôi lại cảm thấy đau lòng cho Tạ Khinh Yến như vậy?

 

Tại sao, tôi lại hối hận vì sự ra đi không lời từ biệt năm đó đến vậy?

 

Tại sao, bây giờ tôi lại muốn gặp anh đến vậy?

 

Lẽ ra nên nhận ra từ sớm.

 

Tôi cũng có tình cảm với Tạ Khinh Yến.

 

Chỉ là vì tôi quá chậm chạp trong chuyện tình cảm, mới khiến hai người bỏ lỡ nhau lâu như vậy.

 

Nhưng cũng không sao.

 

Vì bây giờ đã nhận ra, vậy thì tất cả chắc chắn vẫn còn kịp.

 

Hệ thống ở bên cạnh thúc giục hỏi: "Ký chủ, cô còn chưa chạy sao?"

 

Tôi lắc đầu: "Cậu tự đi trước đi, tôi còn việc quan trọng hơn phải làm."

 

Nói xong, tôi đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng bí mật này.

 

Không lấy chìa khóa còng tay.

 

Tôi không muốn chạy trốn nữa.

 

Tôi muốn đợi Tạ Khinh Yến về nhà, sau đó thổ lộ tình cảm với anh, bù đắp lại tất cả những gì đã bỏ lỡ trong những năm qua cho anh.

 

Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Tạ Khinh Yến, khóe miệng tôi liền không nhịn được mà cong lên.

 

Thật tốt.

 

Tuy đã trải qua đêm dài tăm tối, nhưng tình cảm của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ có ngày mây tan trời sáng.

 

Cuối cùng cũng sẽ bước về phía ánh sáng.

 

"Ầm ầm…"

 

Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng sấm sét, vang đến mức khiến người ta vô cớ hoảng sợ.

 

Trời mưa rồi.

 

Đồng thời, tiếng chuông điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, xé toạt trong màn đêm yên tĩnh.

 

Tôi nghi ngờ bước tới nghe máy.

 

Một giọng nam đầy lo lắng vang lên bên tai:

 

"Là cô Thời phải không?"

 

"Tôi là anh họ của Tạ Khinh Yến. Tối nay không biết tại sao tâm trạng Khinh Yến rất tệ, cứ ngẩn người ra, vừa rồi không cẩn thận mất kiểm soát xe rơi xuống vực! Phiền cô đến đây một chuyến..."

 

Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi chợt ngừng đập.

 

 

Nửa tiếng sau, tôi đã mở được còng tay, đang bắt taxi đến địa chỉ được nhắc đến trong điện thoại.

 

Bên ngoài mưa như trút nước, sấm chớp ầm ầm.

 

Thời tiết xấu đến mức kinh người.

 

Thời tiết như thế này, quả thực rất dễ xảy ra tai nạn giao thông.

 

Nghĩ đến đây, tôi siết chặt tay áo hơn, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra từ lòng bàn tay.

 

Nhưng dù vậy, tôi vẫn hít sâu vài hơi.

 

Bình tĩnh nào.

 

Thực ra trong cuộc điện thoại đó, phía sau còn có mấy câu:

 

"Chúng tôi đã tìm kiếm rất lâu, mới vớt được một chiếc xe nát."

 

"Nhưng dù là xe hay thi thể bên trong, đều đã không còn nguyên vẹn."

 

"Tuy tôi là anh trai của Khinh Yến, nhưng sau khi lớn lên cũng chẳng gặp nó được bao nhiêu lần, không quen thuộc với cơ thể của nó, không thể xác định đây có phải là nó hay không."

 

"Nghe nói cô Thời là người yêu của Khinh Yến, nên muốn mời cô đến đây nhận dạng."

 

Không thể nhận dạng.

 

Tức là, người chết trong vụ tai nạn xe hơi này có khả năng không phải là Tạ Khinh Yến.

 

Hơn nữa tôi cũng không đến mức xui xẻo như vậy chứ?

 

Vừa mới phát hiện ra tình cảm của mình, đã phải âm dương cách biệt với người mình thích rồi sao?

 

Làm sao có thể xui xẻo đến mức này haha...

 

Tôi cười gượng gạo hai tiếng.

 

Nhưng chẳng mấy chốc, tôi không cười nổi nữa.

 

Bởi vì tôi thật sự xui xẻo như vậy.

 

Khoảnh khắc trước còn đắm chìm trong hạnh phúc, khoảnh khắc sau hạnh phúc bị xé nát đến mức máu me đầm đìa, tôi đã từng trải qua một lần rồi…

 

Bình Luận (5)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,214
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,434
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Một Bước Thành Thái Giám, B...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,698,618
Đang Tải...