Trốn trong một góc nhỏ cách xa cốt truyện, chuyên tâm nghiên cứu hội họa, thỉnh thoảng đi du lịch, vẽ vời.
Trở thành một con cá mặn không màng thế sự, sống một cuộc đời buông thả.
Thoắt cái đã năm năm trôi qua.
Gần đây, trong Kinh Thành lan truyền một tin tức.
Nghe nói vị thiếu gia thế gia đỉnh cấp sắp tổ chức một buổi đấu giá nghệ thuật.
Tại hiện trường sẽ quy tụ đủ loại bảo vật quý hiếm, bản thảo của các bậc thầy, cùng rất nhiều tác phẩm bị lãng quên với phong cách đa dạng.
Tôi lập tức động lòng.
Dù sao ở thế giới thực, loại hoạt động nghe thôi đã thấy tốn kém này, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tôi.
Nhưng bây giờ tôi không thiếu tiền.
Cơ hội hiếm có, dù thế nào tôi cũng không muốn bỏ lỡ, liền lập tức đặt vé.
Ngày diễn ra buổi đấu giá, vừa bước vào hội trường, mắt tôi đã mở to.
Không gian ở đây rộng rãi và xa hoa, phần lớn được trang trí bằng tông màu đen, mang đến cảm giác uy nghiêm đáng sợ.
Chỉ cần nhìn thôi cũng biết chủ nhân nơi này rất có gu thẩm mỹ.
Vừa hay những người xung quanh cũng đang xì xào bàn tán về chủ nhân của buổi đấu giá này, tôi bèn hứng thú lắng nghe:
"Trời ơi, ở Kinh Thành đất chật người đông này mà xây dựng một nơi rộng lớn như vậy, chỉ để tổ chức một buổi đấu giá, vị thiếu gia kia thật sự giàu có đến thế sao?"
"Đúng vậy, người ta là người nắm quyền của thế gia danh giá lừng lẫy cả hai giới hắc bạch, dưới trướng còn có một đế chế thương mại khổng lồ, xây dựng một hội trường thì có là gì?"
"Nhưng sao tôi nghe nói, anh ta đã bị gia tộc đuổi ra ngoài rất lâu rồi mà?"
"Đúng vậy, nhưng không lâu sau anh ta đã quay trở lại, nếm mật nằm gai đuổi hết đám thân thích tranh giành quyền lực kia đi. Tuy còn trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn vô cùng, đối với những kẻ đã đắc tội với mình càng thêm lạnh lùng tàn độc... Mọi người vẫn nên cẩn thận một chút, nếu chọc giận anh ta, e rằng đến chết cũng không biết mình chết như thế nào."
Nghe đến đây, tôi không khỏi cảm thán:
Xem ra đây là một nhân vật tầm cỡ đại lão, hoàn toàn khác với loại cá mặn như tôi.
Lát nữa nếu gặp phải, vẫn nên tránh xa thì hơn.
Đang nghĩ như vậy, những âm thanh xung quanh đột nhiên biến mất.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy chủ nhân của buổi đấu giá lần này, cũng chính là người nắm quyền thế gia mà người ta không dám đắc tội trong lời đồn, đã xuất hiện.
Người nọ mày rậm mắt phượng, sống mũi cao thẳng, làn da trắng lạnh như trăng sáng trên trời.
Tuy khóe môi vẫn nở nụ cười, nhưng khí chất toát ra vẫn lạnh lùng và xa cách.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, không khí lập tức sôi trào.
Rất nhiều người tranh nhau chen lấn đến bắt chuyện, những lời nịnh nọt vang lên không ngớt.
Còn nhịp tim của tôi, trong nháy mắt đã át đi tất cả những ồn ào náo nhiệt đó.
Người đến lại là...
Tạ Khinh Yến.
7.
Mặc dù dung mạo đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, khí chất cũng khác biệt một trời một vực.
Nhưng đây quả thực là Tạ Khinh Yến.
Tôi đã từng vẽ chân dung cho anh cả một năm trời, cho nên tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Sự kinh ngạc dâng lên từ tận đáy lòng tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ còn có bất kỳ mối liên hệ nào với Tạ Khinh Yến nữa.
Dù sao trong nguyên tác, về sau anh chỉ quan tâm đến lợi ích và giết chóc, chỉ xuất hiện trong những trường hợp cao cấp, dùng thủ đoạn tàn nhẫn khuấy động những âm mưu quỷ quyệt.
Có thể nói là không hề liên quan đến tôi.
Nhưng ai có thể nói cho tôi biết, tại sao bây giờ Tạ Khinh Yến lại tổ chức một buổi đấu giá nghệ thuật như vậy?
Tôi nhớ anh đâu có hứng thú với nghệ thuật?
Đây hoàn toàn là tình tiết không có trong nguyên tác!
Tôi theo bản năng gõ hệ thống, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Tôi sững người.
Lúc này mới nhớ ra, năm năm trước, do hệ thống chê cuộc sống hiện tại của tôi quá nhàm chán, nên đã đi nhận một công việc bán thời gian khác.
Đã rất lâu rồi, nó không liên lạc với tôi.
Đúng lúc này, Tạ Khinh Yến ở phía xa đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh mắt vượt qua đám đông, dường như vô tình liếc về phía tôi.
Tôi giật mình, theo bản năng cúi đầu xuống, tránh giao tiếp ánh mắt với anh.
Dù sao tôi đã từng lừa dối Tạ Khinh Yến, còn bỏ rơi anh ra đi biệt tích suốt năm năm.
Với tính cách thù dai của nam chính nguyên tác, nếu bị phát hiện, e rằng kết cục của tôi sẽ rất thê thảm...
Tốt nhất là đợi anh đi xa một chút rồi, rồi nhanh chóng lặng lẽ rời khỏi đây thôi.
Nghĩ vậy, tôi im lặng cúi đầu ngồi xuống chỗ của mình, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi của thế giới bên ngoài.
Cho đến khi xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, tôi mới nhận ra có gì đó không ổn.
Vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường đều đang đổ dồn vào...
Bên cạnh tôi.
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
"Vị tiểu thư này, tôi có thể ngồi cạnh cô được không?"
Tuy là giọng nam ôn nhu dễ nghe, nhưng rơi vào tai tôi lại như một tiếng sấm sét.
Da đầu tôi tê dại, bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh.
Sao Tạ Khinh Yến lại đến đây?
Chẳng phải xung quanh còn chỗ khác sao?
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗