Hệ thống cười gượng:
"Nói gì vậy, gì mà một mình, chẳng phải cô còn có tôi sao?"
Thấy vẻ mặt chán ghét của tôi, nó vội vàng cam đoan:
"Lần này là thật đấy, tôi nhất định sẽ giúp đỡ đến nơi đến chốn! Chủ yếu là xem cô có muốn trốn hay không thôi."
Nhưng tôi lại do dự.
Cho đến bây giờ, Tạ Khinh Yến trước mặt tôi hoàn toàn có thể coi là ôn nhu chu đáo, thỉnh thoảng còn để lộ ra vẻ đáng yêu khiến người ta thương tiếc.
Thật sự không thể liên hệ với tên điên trong lời kể của hệ thống.
Thật sự phải...
Bỏ rơi anh một lần nữa sao?
"Cạch."
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.
Hệ thống lập tức im bặt, trốn trong đầu tôi giả chết.
"Đại tiểu thư, đi theo tôi đến một nơi."
Hôm nay Tạ Khinh Yến mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, khi từ hành lang tối bước vào phòng, mơ hồ toát ra vẻ áp bức lạnh lùng.
Anh dừng lại trước mặt tôi.
Cúi người, đưa một bàn tay với những khớp xương rõ ràng về phía tôi.
Dù sao cũng đã rơi vào tay Tạ Khinh Yến rồi, từ chối cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vì vậy tôi gật đầu, đặt tay lên tay anh.
Tạ Khinh Yến sửng sốt, dường như không ngờ tôi thật sự sẽ chạm vào anh.
Bàn tay kia từ từ siết chặt, cẩn thận bao bọc tay tôi trong đó.
Chúng tôi cứ thế nắm tay nhau trong bầu không khí kỳ lạ đi đến phòng vẽ.
Khoan đã.
Phòng vẽ?
Tạ Khinh Yến nhìn ra sự khó hiểu của tôi, mỉm cười nhìn tôi:
"Đại tiểu thư còn nhớ không?"
"Năm năm trước, em từng nói với tôi, muốn mỗi năm đều vẽ cho tôi một bức tranh, ghi lại sự thay đổi của tôi bên cạnh em."
Tôi lập tức thấy chột dạ, ngượng ngùng ho khan vài tiếng:
"Khụ khụ... Nhớ, vậy thì sao?"
Tạ Khinh Yến nghiêng đầu:
"Vậy thì, có phải em còn nợ tôi năm bức tranh không?"
Tôi: !!!
Đó chỉ là lời nói dối để thoát thân lúc trước thôi mà!
Tạ Khinh Yến vậy mà vẫn nhớ đến tận bây giờ sao?
Mà lời này lại là do chính miệng tôi nói ra, không thể chối cãi.
Vậy thì không còn cách nào khác, vẽ thì vẽ thôi.
Tôi cam chịu gật đầu, quay người đi lấy màu vẽ bên cạnh.
"Vậy bây giờ tôi vẽ cho anh."
"Anh ngồi lên ghế, chuẩn bị đi."
Tạ Khinh Yến ngoan ngoãn đi ra xa. Tôi điều chỉnh màu vẽ, rồi lại ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự kinh ngạc đến mức mắt tròn mắt dẹt. Bởi vì Tạ Khinh Yến vậy mà đang… cởi quần áo!
Chiếc áo khoác gió đã bị ném sang một bên, chiếc áo sơ mi trắng bên trong cũng chỉ còn sót lại vài cúc áo cuối cùng.
Chênh vênh sắp rơi.
Mặt tôi “xoạt” một cái đỏ bừng, lắp bắp nói: “Chờ… chờ đã! Anh đang làm gì thế?!”
Nhưng đã quá muộn, vừa dứt lời, cúc áo cuối cùng của Tạ Khinh Yến cũng được cởi ra. Thân hình hoàn hảo của người đàn ông phơi bày hoàn toàn trong tầm mắt. Cơ bụng rõ ràng, vai rộng eo thon, mỗi một chỗ trên người đều ẩn chứa sức mạnh tràn trề. Vài vết sẹo chưa lành không những không phá vỡ vẻ đẹp mà còn tăng thêm vài phần hoang dã, áp bức, so với thời niên thiếu đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Tạ Khinh Yến lại còn ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, vẻ mặt vô tội nhìn tôi: “Có vấn đề gì sao, đại tiểu thư?”
“Bức tranh đầu tiên em vẽ cho tôi chính là lúc tôi không mặc quần áo. Nếu muốn vẽ ra sự thay đổi của tôi những năm qua, vậy bây giờ cũng nên… không mặc chứ nhỉ?”
Tuy nói vậy… nhưng đầu óc tôi lại trống rỗng. Suy cho cùng, ngoại trừ lần đầu tiên, những lần sau vẽ cho Tạ Khinh Yến, tôi chưa từng bảo anh cởi quần áo nữa.
Cách nhiều năm, đột nhiên lại thấy cảnh tượng này, sự chấn động quả thực quá lớn.
Tôi khó khăn mở miệng: “… Chuyện này… thật ra… khuôn mặt anh cũng thay đổi rất nhiều, chỉ vẽ mặt cũng được. Anh vẫn nên mặc quần áo vào đi, làm một người mẫu vẽ bình thường là được rồi.”
Nhưng ý cười trong mắt Tạ Khinh Yến lại càng đậm hơn: “Người mẫu vẽ bình thường?”
“Mấy năm nay tôi mới biết, phần lớn người mẫu vẽ nam đều là khỏa thân, vậy nên đại tiểu thư là đang cảm thấy tôi cởi chưa đủ…”
“Không… không phải!” Mặt tôi lập tức đỏ hơn. Sao anh có thể hiểu sai ý tôi như vậy!
“Thôi… thôi được rồi, anh đừng cử động nữa, cứ như vậy mà vẽ đi.” Cuối cùng tôi đành bất lực chịu thua.
Cầm cọ vẽ lên, bắt đầu quan sát theo từng bước. Nhưng cầm cọ hồi lâu, tôi vẫn không thể hạ cọ xuống được. Bởi vì Tạ Khinh Yến đang ngồi trên ghế, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt đen nhánh sâu thẳm ấy dường như chứa đựng một loại tình cảm nóng bỏng nào đó, nóng đến mức khiến người ta gần như theo bản năng muốn trốn tránh.
Nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là ai đang quan sát ai.
Tôi bị nhìn đến mức tim đập càng lúc càng loạn, hận bản thân không có tiền đồ. Trước đây đâu phải chưa từng thấy thân thể của Tạ Khinh Yến, bây giờ tôi đang căng thẳng vì chuyện gì chứ?
Nhưng trái tim lại không nghe lời, tay cũng cứng đờ.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗