“Trước đây giam cầm cô ấy, chỉ là tôi quá si tâm vọng tưởng, ảo tưởng rằng có lẽ cô ấy cũng có chút tình cảm với tôi, cho nên mới hành động thiếu suy nghĩ.”
“Nhưng mà…” Giọng nói lạnh lùng thường ngày của anh có thêm vài phần khàn khàn: “Bây giờ tôi đã hiểu rồi, đây chỉ là tôi tự mình đa tình mà thôi.”
“Ép buộc cô ấy bên cạnh tôi chỉ khiến cô ấy càng thêm chán ghét tôi. Cho nên…”
“Tôi vốn đã định tối nay thả cô ấy đi rồi.”
Tim tôi bỗng run lên.
Những lời này từ miệng nam chính được nguyên tác chứng nhận là “chiếm hữu mạnh mẽ”, “cực đoan cố chấp”, nghe thật chấn động.
Chấn động đến mức cảm thấy không chân thật.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tại sao tối nay, khi chạy ra khỏi nhà họ Tạ, tôi lại thuận lợi như vậy?
Phủ đệ của gia tộc trăm năm này, nhà tù nghiêm trang trọng này, tại sao lại dễ dàng để chim hoàng yến bay ra ngoài như vậy chứ?
Chỉ có một khả năng.
Đó là chủ nhân nhà tù đã yêu chim hoàng yến.
Tình yêu này đã vượt qua dục vọng chiếm hữu ích kỷ đen tối.
Vì vậy, anh đã tự tay mở cửa nhà tù, để người mình yêu bay về phía tự do.
Quả nhiên, ngay sau đó, giọng nói của Tạ Khinh Yến vang lên:
“Anh đoán xem, tại sao cô ấy có thể dễ dàng rời khỏi nhà họ Tạ?”
“Bởi vì tối nay tôi đã cho tất cả vệ sĩ tuần tra giải tán, ra lệnh cho tất cả người hầu cho phép cô ấy tự do đi lại, dọn sạch mọi chướng ngại vật cản đường cô ấy rời đi.”
“Còn tôi thì giả vờ rời khỏi nhà họ Tạ, để cô ấy có thể trốn thoát mà không phải lo lắng gì, nhưng thực ra…”
Giọng anh rất nhẹ:
“Vốn dĩ tôi không đi.”
“Tôi luôn đứng ở cửa sổ phòng bên cạnh, tận mắt nhìn cô ấy rời đi.”
Tôi không thể tin được mở to mắt.
Ngay cả nhịp tim cũng lỡ mất một nhịp.
Thảo nào tối nay Tạ Khinh Yến lại nhận được tin gửi đến nhà họ Tạ.
Hóa ra ngay từ đầu, anh đã không hề rời khỏi nhà họ Tạ.
Lúc đó, sau khi lời cầu hôn cẩn thận bị từ chối, anh để lại một câu “Tôi sẽ không làm khó em nữa”, rồi quay người bỏ đi.
Tôi cứ nghĩ anh ra ngoài để giải khuây.
Nhưng thực ra, anh chỉ ở trong phòng bên cạnh, lần lượt ra lệnh cho người trong nhà họ Tạ, mở khóa tự do cho tôi.
Sau khi làm xong mọi việc, anh lặng lẽ đứng bên cửa sổ chờ tôi rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, tôi lại nhận được tin giả Tạ Khinh Yến gặp chuyện, lòng như lửa đốt.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi vội vàng chạy ra khỏi nhà họ Tạ.
Vì vậy, thứ mà Tạ Khinh Yến nhìn thấy lúc đó chính là bóng lưng chạy nhanh không hề quay đầu lại của tôi.
Tâm trạng của anh sẽ như thế nào nhỉ?
Sẽ cảm thấy mình lại bị tôi bỏ rơi một lần nữa sao?
Lúc sau, khi nhìn thấy lời nhắn đó, anh đã mang tâm trạng gì để đến cứu tôi đây? Tôi thật không dám nghĩ. Nhưng khóe mắt lại cay xè đến khó chịu.
Bên cạnh, Tạ Độ im lặng hồi lâu, bỗng nhiên cười ha hả: "Có thể vì cô ta làm đến mức này, xem ra trong lòng mày, đúng là cô ta có địa vị rất cao."
"Nếu đã cao thế thì đâu thể dùng một nhà họ Tạ để đổi được. Mất giá lắm."
"Anh họ đổi ý rồi."
Tạ Độ cười âm hiểm, trong màn đêm mưa gió trông càng thêm quỷ dị: "Muốn cứu người phụ nữ này, tao không chỉ cần nhà họ Tạ, tao cũng cần..."
"Mạng của mày!"
Đồng tử của tôi đột nhiên co rút lại. Anh ta dám đột ngột tăng thêm điều kiện ư? Cứ như thể... cứ như thể... đã chắc chắn rằng dù điều kiện có vô lý đến đâu, đối phương cũng sẽ đồng ý vậy.
Không kịp suy nghĩ thêm, khoảnh khắc tiếp theo, Tạ Độ dùng bàn tay lành lặn còn lại nhặt khẩu súng lên. Sau đó, anh ta chĩa họng súng về phía Tạ Khinh Yến.
Anh ta cười nói: "Dùng mạng của mày, đổi lấy mạng của cô ta."
"Cậu Tạ thấy giao dịch này thế nào?"
Cả thế giới dường như chìm vào im lặng. Câu trả lời của Tạ Khinh Yến rõ ràng truyền vào tai tôi: "Được."
"Nhưng anh phải thả cô ấy đi trước, đảm bảo an toàn cho cô ấy."
Một câu nói nhẹ nhàng, lại vang dội hơn cả tiếng sấm xung quanh. Tim tôi như ngừng đập.
Vài ký ức mơ hồ bỗng nhiên ùa về. Rõ ràng đã cố tình quên lãng từ lâu, nhưng lúc này, chúng lại như đám rong rêu trong bóng tối ngày xưa, từng lớp từng lớp quấn lấy tôi, rồi càng siết chặt hơn, buộc tôi một lần nữa rơi vào khoảng thời gian ngạt thở đó.
Trước năm mười tuổi, tôi lớn lên trong sự yêu thương của bố mẹ. Gia đình chúng tôi rất khó khăn, cả nhà chen chúc trong căn phòng trọ chật hẹp. Nhưng dù vậy, bố mẹ cũng chưa bao giờ để tôi thiếu thốn.
Ngày nào mẹ cũng tết cho tôi những bím tóc xinh xắn. Bố sẽ dùng gỗ làm cho tôi rất nhiều đồ chơi thủ công. Mỗi lần lĩnh lương, họ còn lén lút chuẩn bị cho tôi một chút bất ngờ. Kẹp tóc lấp lánh, hộp màu vẽ bảy sắc cầu vồng, chiếc váy nhỏ đính đá nhựa... Những gì con gái khác có, tôi đều không thiếu.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗