Chương 28:
Đăng lúc 13:36 - 03/06/2025
14
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi dùng hết sức lực đẩy mạnh, cùng với Tạ Độ đang không kịp đề phòng, rơi xuống vực.

 

Bên tai vang lên rất nhiều âm thanh. Tiếng hét kinh hoàng, tiếng súng hỗn loạn, tiếng sóng cuồng nộ vỗ vào bờ đá.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc rơi xuống nước. Mọi thứ đều yên tĩnh lại.

 

Dưới biển sâu, mọi ồn ào của thế tục đều bị ngăn cách bên ngoài. Làn nước biển mềm mại bao bọc lấy tôi, trong tầm mắt chỉ còn lại một màu xanh thẳm.

 

Lần gần nhất tôi cảm thấy yên bình như thế này, là khi nằm trong vòng tay bố mẹ.

 

Còn lần này, là sau khi bảo vệ được người mình yêu.

 

Tôi nhắm mắt lại. Dù ý thức dần dần tan biến, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được nở nụ cười.

 

Bởi vì, cuối cùng tôi cũng không cần phải trơ mắt nhìn người quan trọng rời đi nữa.

 

Cũng không cần phải dằn vặt hối hận, đêm khuya lén co ro trong góc khóc thầm nữa.

 

Cuối cùng tôi cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.

 

"Hu hu hu hu!" Một tiếng khóc xé lòng vang lên bên tai, làm màng nhĩ đau nhức.

 

Tôi nhíu mày, rồi mở mắt ra.

 

"Huhuhu!” Vừa mở mắt, hệ thống đã hóa thành hình người lao vào lòng tôi, khóc đến gần như ngất đi: "Huhuhu, ký chủ, cô làm tôi sợ chết khiếp!"

 

"Cô có biết, suýt nữa thì cô mất mạng thật rồi không?"

 

Tôi nhìn căn phòng bệnh trắng xóa xa lạ xung quanh, đầu óc hơi choáng váng: "... Vậy tôi đã sống sót như thế nào?"

 

Hệ thống vừa nấc vừa kể lại chuyện đã xảy ra.

 

Thì ra ngay khi tôi rơi xuống biển sâu, sắp sửa chết đuối, hệ thống đã kịp thời đến. Nó dùng toàn bộ năng lượng mở đường hầm thời không, vào khoảnh khắc cuối cùng đã đưa tôi trở về thế giới thực.

 

Sau đó nó lê thân thể suy yếu, gắng gượng cõng tôi đến bệnh viện.

 

Nhìn biểu cảm uất ức rưng rưng nước mắt của hệ thống, tôi không khỏi mềm lòng. Tuy luôn chê hệ thống không đáng tin cậy, lại thường xuyên cãi cọ ồn ào với nó, nhưng tôi chưa bao giờ thật sự ghét nó.

 

Bởi vì nó đã từng ở bên tôi rất lâu trong thế giới thực, khi gặp chuyện lớn cũng luôn hết lòng vì tôi.

 

Theo một nghĩa nào đó, nó chính là một người nhà ngốc nghếch của tôi.

 

Tôi xoa đầu hệ thống, rồi lại hỏi: "Đúng rồi, Tạ Độ thì sao?"

 

Hệ thống hừ một tiếng: "Tôi thấy tên khốn đó rồi, lúc anh ta rơi xuống bị đập vào đá ngầm, gãy chân, cứ liều mạng dùng tay quạt nước, còn chửi rủa om sòm."

 

"Lúc cứu người, tôi cố ý dùng một chút năng lượng, chờ anh ta sắp bơi được lên bờ, một con sóng đã đánh anh ta lật úp, cho anh ta ở dưới đáy biển cả đời luôn."

 

Nghe được kết quả này, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Quá tốt rồi.

 

Kẻ đã từng phản bội Tạ Khinh Yến này, cuối cùng cũng được nếm trải cảm giác từ hy vọng rơi xuống tuyệt vọng mà anh ấy đã từng trải qua.

 

Coi như là tội đáng đời rồi.

 

Nhưng mà nhắc đến Tạ Khinh Yến...

 

Tôi lại vội vàng hỏi: "Vậy còn Tạ Khinh Yến thì sao? Anh ấy thế nào rồi?"

 

Hệ Thống lắc đầu: "Chuyện này tôi thật sự không biết, lúc đó tôi đi cứu cô bán sống bán chết, nào còn tâm trí đâu mà để ý đến anh ta?"

 

"Nhưng mà..."

 

Nó dè dặt nhìn tôi nói: "Chắc cô sẽ rất khó gặp lại anh ta."

 

"Bởi vì năng lượng của tôi đã cạn kiệt rồi, không thể đưa cô đến thế giới đó nữa."

 

Tôi sững người.

 

Nhưng cũng không biểu hiện quá suy sụp trước mặt hệ thống. Suy cho cùng, may mắn lắm mới nhặt lại được một mạng, tôi nào dám không biết điều đòi hỏi này kia chứ?

 

Tôi đã sớm chuẩn bị tinh thần phải vĩnh biệt Tạ Khinh Yến rồi.

 

...

 

Quả nhiên vẫn không thể chấp nhận được!

 

Ban đêm, tôi ngồi trước máy tính, tìm kiếm tên tiểu thuyết có Tạ Khinh Yến hết lần này đến lần khác, nước mắt tuôn rơi.

 

Vào ban đêm, con người ta đặc biệt đa cảm.

 

Trời vừa tối, tôi không thể duy trì vẻ ngoài trưởng thành và điềm tĩnh ban ngày được nữa.

 

Dù không thể gặp Tạ Khinh Yến thật, nhưng gặp lại anh trong tiểu thuyết cũng được mà!

 

Thế là tôi mở cuốn tiểu thuyết đó ra, định ôn lại một lần nữa. Nhưng kỳ lạ, đúng là cuốn tiểu thuyết đó, nhưng khi mở ra xem, những đoạn miêu tả về Tạ Khinh Yến trước đây đều biến mất. Nhân vật Tạ Khinh Yến hoàn toàn biến mất.

 

Ngay cả cuốn tiểu thuyết ngôn tình ban đầu cũng biến thành truyện nữ cường. Câu chuyện hoàn toàn thay đổi. Nữ chính là một phóng viên dũng cảm, chính nghĩa, sau khi vớt được một xác chết nam bị cụt chân ở bờ biển đã đi báo cáo.

 

Kết quả là trong quá trình điều tra thân phận của người chết, cô ấy phát hiện ra người đàn ông này sinh thời là một công tử con nhà quyền quý, từng làm không ít chuyện xấu xa. Cô ấy trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng thu thập được bằng chứng trước khi chết, tên công tử này đã bắt cóc và đe dọa người khác, đồng thời công bố ra cho công chúng.

 

Tôi nhanh chóng đọc lướt qua toàn bộ câu chuyện. Trong lòng vừa thán phục nữ chính, vừa dấy lên một dấu hỏi lớn: Đây là cốt truyện của cuốn sách này à? Tạ Khinh Yến, nam chính bệnh kiều, điên cuồng đâu rồi? Sao đến cả tên cũng không xuất hiện?

 

Bình Luận (5)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,214
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,434
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Một Bước Thành Thái Giám, B...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,698,618
Đang Tải...