Chương 27:
Đăng lúc 13:36 - 03/06/2025
15
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Còn bên kia, sau khi Tạ Độ nói xong giao dịch vô lý đó, Tạ Khinh Yến cũng đưa ra yêu cầu của mình: "Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng anh phải thả Thời Ly ra trước."

 

"Cởi trói cho cô ấy, rồi để cô ấy bắt xe rời đi, cho đến khi tôi xác định cô ấy đã đến nơi an toàn, tôi mới đồng ý ký hợp đồng chuyển nhượng tài sản."

 

"Sau đó muốn đánh muốn giết gì cũng được."

 

Cho đến khi nói xong chữ cuối cùng, giọng nói của anh vẫn không có chút sợ hãi. Bình tĩnh đến mức tuyệt vọng. Cứ như thể anh đã không còn chút ham muốn nào với thế giới này, kể cả ham muốn sống.

 

Tạ Độ cười ha hả, rút dao ra, xoẹt xoẹt hai cái đã cắt đứt dây trói trên người tôi, rồi lấy miếng vải nhét trong miệng tôi ra.

 

Anh ta đẩy tôi từ phía sau: "Chúc mừng cô, nhặt lại được một mạng."

 

"Cút nhanh lên, đừng làm lỡ việc giao dịch giữa tôi và em trai tốt của tôi."

 

Tôi bị đẩy về phía Tạ Khinh Yến loạng choạng hai bước. Tạ Khinh Yến lập tức bước nhanh tới, đưa tay ôm tôi vào lòng, đỡ tôi khỏi ngã.

 

Mùi hương quen thuộc, hơi ấm quen thuộc. Như một cái ôm an ủi.

 

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Tạ Khinh Yến liền buông tôi ra, nhẹ giọng nói: "Đi đi."

 

"Đi đâu cũng được, nhưng nhớ phải rời xa nơi này càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay lại nữa."

 

"Từ nay về sau, em tự do rồi."

 

Tôi nhìn anh chằm chằm, không nhúc nhích, rồi đột ngột đổi chủ đề: "Thật ra hôm nay em đến tìm Tạ Độ, không phải vì muốn rời xa anh, mà là anh ta lừa em nói anh bị tai nạn xe cộ, em quá lo lắng, nên mới trúng kế của anh ta."

 

Tạ Khinh Yến sững người.

 

Tôi tuôn ra hết những lời trong lòng: "Thật ra năm năm trước, không phải em cố ý bỏ rơi anh, chỉ là vì một vài hiểu lầm... Năm năm xa anh, em cũng luôn gặp ác mộng."

 

"Thật ra em chưa từng ghét anh, lý do luôn từ chối anh, trốn tránh anh, chỉ là vì em quá chậm chạp, mãi mà không nhận ra tình cảm của mình."

 

"Thật ra lúc anh cầu hôn, trong lòng em rất muốn đồng ý. Anh xem, chiếc nhẫn anh tặng em, em vẫn luôn đeo trên tay đây này."

 

Lông mi của Tạ Khinh Yến run lên dữ dội, ngay cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn: "Em..."

 

Tôi cố gắng nở một nụ cười dịu dàng: "Còn một chuyện cuối cùng nữa, thật ra, em thích anh."

 

"Câu nói này, hình như đã muộn mất rồi."

 

Cuối cùng, Tạ Khinh Yến cũng không nhịn được nữa, ôm chặt tôi vào lòng. Anh ôm rất chặt, như muốn khảm cả người tôi vào trong cơ thể anh.

 

Trong những giọt mưa lạnh lẽo rơi trên vai tôi, có một giọt rất ấm áp.

 

Tạ Khinh Yến lên tiếng, sự bình tĩnh bỗng chốc tan biến, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Không muộn."

 

"Có thể nghe được câu này trước khi chết, dù là em lừa anh, anh cũng không còn gì hối tiếc nữa rồi."

 

Anh buông tôi ra, trong mắt tràn đầy tình yêu nồng nhiệt. Rõ ràng biết mình sắp chết, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, còn mang theo chút nũng nịu, như thể lại trở thành chàng trai năm năm về trước: "Ước nguyện duy nhất của anh, là sau khi anh chết, Ly Ly có thể dần dần quên anh đi."

 

"Nếu quên quá sớm, dù anh có ở trên trời cũng sẽ thấy buồn lắm."

 

"Em nên đi được rồi."

 

Tôi phớt lờ câu nói cuối cùng, cúi đầu nhìn về phía biển cả bên vách núi. Sóng lớn vỗ bờ, cuồn cuộn dữ dội, cứ như có thể nuốt chửng mọi tội lỗi trên thế gian này.

 

Vì vậy, dưới ánh mắt lưu luyến và bi thương của Tạ Khinh Yến, tôi bỗng ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh: "Em sẽ không đi."

 

"Hãy để mọi chuyện kết thúc tại đây đi."

 

Tạ Khinh Yến sững sờ.

 

Anh còn chưa kịp phản ứng, Tạ Độ bên cạnh đã mất hết kiên nhẫn. Anh ta hừ lạnh bước tới kéo tôi: "Hai người định mặn nồng ân ái đến bao giờ nữa? Không đi thì để ông đây..."

 

Nhưng ngay khoảnh khắc Tạ Độ chạm vào tôi, tôi bỗng quay lại túm lấy cánh tay của anh ta.

 

Dùng hết sức đẩy mạnh!

 

Mặt đá trơn trượt, Tạ Độ bị tôi tấn công bất ngờ, loạng choạng đến mép vực!

 

Biến cố đột ngột xảy ra, đám vệ sĩ nhanh chóng chĩa súng vào tôi. Nhưng vì tôi và Tạ Độ giằng co quá gần, bọn họ sợ bắn nhầm, nên do dự không dám nổ súng.

 

Tạ Độ vẫn là người nhận thức được tình hình trước. Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, cười giận dữ: "Đồ ngu xuẩn."

 

"Muốn đánh lén để khống chế tôi, biến thành con tin của mấy người sao?"

 

"Nhưng chỉ với chút sức lực này của cô, cô nghĩ có thể chế ngự được tôi à?"

 

Nhưng anh ta không biết rằng, điều tôi muốn làm không phải là đánh lén, cũng không cần phải có bao nhiêu sức lực.

 

Tạ Khinh Yến đứng bên cạnh, đồng tử anh chợt co rút, nhanh chóng chạy về phía tôi: "Ly Ly!"

 

Nhưng đã muộn.

 

Tôi ngẩng đầu lên, nở nụ cười cuối cùng với anh: "Từ nay về sau, biến cố lớn nhất trong cuộc đời anh không còn nữa."

 

"Chúc anh sống một đời bình an hạnh phúc."

 

"Tạm biệt."

 

Bình Luận (5)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,214
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,434
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Một Bước Thành Thái Giám, B...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,698,618
Đang Tải...