Chương 30:
Đăng lúc 13:36 - 03/06/2025
10
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Vì vậy, tôi dạy bọn trẻ vẽ tranh. Không chỉ vẽ tranh, tôi còn kể cho chúng nghe những câu chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài, cho chúng xem phong cảnh tươi đẹp bên ngoài, tặng chúng đủ loại bưu thiếp du lịch.

 

Tôi nói với chúng rằng thế giới này rất rộng lớn. Bây giờ chúng chỉ là những chú chim nhỏ bị thương tạm thời thôi. Nhưng rồi sẽ có một ngày, chúng sẽ chữa lành vết thương của mình, rồi tự do bay đến nơi mà mình muốn đến.

 

Dần dần, trong mắt những đứa trẻ này xuất hiện ánh sáng. Chúng cũng giống như những đứa trẻ bình thường cùng trang lứa, có thêm vài phần tò mò về thế giới, thích vây quanh tôi hỏi han chi tiết về những thành phố mà chúng yêu thích. Còn những bức tranh của chúng, cũng dần dần từ cô nhi viện xám xịt, đơn điệu, biến thành thế giới bên ngoài rộng lớn, muôn màu muôn vẻ hơn. Ngay cả những đứa trẻ ít nói nhất cũng học được cách dùng hội họa để thể hiện suy nghĩ của mình.

 

Đây thực sự là một trải nghiệm vô cùng ý nghĩa. Và cảm giác thành tựu này đạt đến đỉnh cao vào ngày tôi nhận được món quà từ những đứa trẻ ở cô nhi viện. Đó là một chiếc chuông gió bằng thủy tinh mà chúng đã dùng số tiền tiết kiệm được trong một thời gian dài góp lại mua cho tôi. Trên mỗi chiếc chuông nhỏ đều viết một cái tên xiêu vẹo và một lời chúc phúc.

 

Lúc đó tôi đã nhìn rất lâu, rồi mới treo chúng ở ngoài cửa. Gió nhẹ thổi qua, tiếng chuông leng keng vang lên thanh thúy, giống như những đứa trẻ này đang ríu rít nói lời chúc phúc với tôi vậy. Trái tim tôi cũng rung động theo gió.

 

Ánh nắng chan hòa chiếu vào chiếc chuông gió trong suốt, rực rỡ đến mức khiến người ta muốn rơi lệ. Cũng rực rỡ đến mức xua tan bóng tối cô độc trước kia.

 

Tôi nghĩ, có lẽ đến đây làm giáo viên, không chỉ là tôi chữa lành cho những đứa trẻ này, mà còn là chúng chữa lành cho tôi.

 

...

 

Ngày 22 tháng 6 là một ngày nắng đẹp, không mưa không gió. Đó là ngày đầu tiên tôi và Tạ Khinh Yến gặp nhau. Đồng thời cũng là ngày hoạt động từ thiện trẻ em toàn quốc.

 

Hôm nay, tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện đều rất vui vẻ, bởi vì chúng nhận được rất nhiều sự quyên góp từ các nơi, giống như được bao bọc bởi lòng tốt dịu dàng. Còn tôi, cũng đã chuẩn bị quà cho những đứa trẻ này.

 

Tôi vừa mở tập tài liệu mang đến, bọn trẻ đã "ồ" lên một tiếng vây quanh tôi kín mít. Dưới ánh mắt phấn khích của chúng, tôi lấy từng món quà ra. Đó là những bức tranh tôi đã vẽ trong ba tháng.

 

Tôi bắt đầu mỉm cười phân phát tranh. Đứa trẻ tự kỷ này là một cây nấm nhỏ mọc ở góc tường, đứa trẻ ba tuổi mất gia đình là một cái cây đứng một mình trong gió rét, đứa trẻ bị mù mắt trái là một bông cúc nhỏ bị mất một cánh hoa, nhưng vẫn nở rộ rực rỡ.

 

Những đứa trẻ nhận được tranh reo hò ầm ĩ, những đứa trẻ chưa nhận được thì chen lấn xô đẩy vây quanh tôi. Ngay cả đứa trẻ tự kỷ luôn nhút nhát kia cũng ngại ngùng đưa tay về phía tôi.

 

Tôi bận rộn đến mức không kịp thở.

 

Đúng lúc này, giữa những tiếng ríu rít, câu hỏi của một bé gái đặc biệt rõ ràng: "Oa, cô ơi cô ơi, anh trai đẹp trai này là ai vậy ạ?"

 

Tất cả mọi người đều nhìn vào một bức tranh vô tình rơi ra từ tập tài liệu, sau đó những tiếng cảm thán vang lên liên tiếp: "Oa, đẹp trai quá!"

 

Tôi sững người, ánh mắt cũng theo đó nhìn sang. Trong bức tranh, vẽ một khuôn mặt mà suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt ấy, dịu dàng và tuấn tú.

 

Tôi nhìn anh: "Anh ấy là người cô từng yêu."

 

Cũng là người cô sẽ yêu mãi mãi.

 

Một số đứa trẻ tỏ vẻ khó hiểu: "Yêu là gì ạ?"

 

Tôi nhất thời nghẹn lời. Bên cạnh vừa hay có một cuốn "Ngày thứ bảy" do người khác quyên góp, vì vậy tôi lật mở trang sách, mỉm cười nói: "À, trong sách này có nói về yêu đấy. Cô đọc cho các em nghe nhé."

 

Sự ngốc nghếch của tôi trong tình cảm giống như một căn phòng cửa đóng then cài. Tuy rằng bước chân của tình yêu đi qua đi lại trước cửa nhà, tôi cũng nghe thấy, nhưng tôi lại nghĩ đó là bước chân của người qua đường, là bước chân hướng về người khác. Cho đến một ngày, bước chân này dừng lại ở đây, rồi…

 

Leng keng leng keng.

 

Đọc đến đây, chuông gió treo ngoài cửa bỗng nhiên vang lên. Nhưng rõ ràng bây giờ đâu có gió?

 

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn. Hơi thở cũng dừng lại trong khoảnh khắc đó.

 

Trước mắt tôi là một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang nhẹ nhàng chạm vào chuông gió. Chuông gió cũng theo đó vang lên không ngừng. Còn chủ nhân của bàn tay này, một chàng trai trẻ tuấn tú, đang nhìn tôi với nụ cười dịu dàng: "Cô giáo Thời Ly, đã lâu không gặp."

 

Bình Luận (5)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,214
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,434
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Một Bước Thành Thái Giám, B...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,698,618
Đang Tải...