Nói rồi, tôi nở một nụ cười dịu dàng:
"Cho nên tôi nghĩ, nếu mỗi năm vào ngày này đều có thể vẽ cho anh một bức tranh thì tốt biết mấy, như vậy có thể ghi lại sự thay đổi của anh bên cạnh tôi."
"... Mỗi năm sao?"
Lông mi Tạ Khinh Yến khẽ run, giọng nói cũng hiếm khi trở nên run rẩy:
"Nhưng chẳng phải cô đã nói, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác sao?"
"Hợp tác cũng có dài có ngắn mà." Tôi cười tủm tỉm nói với anh: "Cho dù là quan hệ hợp tác, cũng có thể hợp tác cả đời."
"Chỉ cần anh bằng lòng, chúng ta có thể ký hợp đồng cả đời, rồi cùng nhau vẽ tranh cả đời."
Tạ Khinh Yến hoàn toàn ngây người.
Ánh trăng lay động trong mắt anh, lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Cuối cùng anh cũng trở lại dáng vẻ quen thuộc của tôi.
Thấy thời cơ đã chín muồi, tôi bèn nói ra mục đích cuối cùng:
"Cho nên bây giờ tôi phải nhanh chóng ra ngoài mua một cây cọ mới, tranh thủ vẽ cho anh một bức tranh trong ngày hôm nay, anh ở đây..."
Ban đầu định nói "đợi tôi", nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nỡ nói ra.
Dù sao cũng là lừa anh.
Tôi sẽ không quay lại nữa.
Tôi không nói thêm, đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Lần này, Tạ Khinh Yến quả nhiên không ngăn tôi lại, mà ngoan ngoãn ngồi trong phòng.
Nhưng trước khi đi, anh đột nhiên gọi tôi bằng giọng nói khẽ:
"Đại tiểu thư."
Tôi quay đầu lại, rồi lập tức sững người.
Tôi thấy đuôi mắt Tạ Khinh Yến ửng đỏ, trên mắt cũng tụ một lớp sương mỏng:
"Cảm ơn cô."
"Bố mẹ tôi đã mất từ lâu, những người khác đều cho rằng tôi là sao chổi, không ai muốn đến gần tôi. Nhưng may mà có cô nguyện ý ở bên tôi cả đời."
Khóe môi anh nở một nụ cười nhạt, nói khẽ:
"Tôi sẽ ở đây đợi cô."
"Đợi cô quay lại, tôi còn có những lời khác muốn nói với cô."
Tạ Khinh Yến trưởng thành sớm, rất ít khi biểu lộ cảm xúc.
Đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn bày tỏ tình cảm với tôi như vậy.
Giống như bất kỳ một thiếu niên bình thường nào, tuy có chút e thẹn, nhưng lại chân thành và nồng nhiệt.
Tay tôi nắm lấy tay nắm cửa run lên.
Trong lòng chua xót, lần đầu tiên cảm thấy cánh cửa này khó đẩy mở đến vậy.
Nhưng hệ thống lại gào thét bên tai tôi:
"Đi nhanh đi ký chủ, cô thật sự tin lời của tên nhóc điên có giá trị hắc hóa bùng nổ này sao! Ai biết bây giờ anh ta như vậy có phải là đang giả vờ hay không!"
"Tình cảm của anh ta dành cho cô thật sự rất vặn vẹo, vừa cố chấp vừa cực đoan."
"Cô mà không đi nữa, cẩn thận anh ta làm ra chuyện gì đáng sợ đấy!”
Không còn cách nào khác, cuối cùng tôi vẫn đẩy cửa ra.
Nhưng trước khi đi, tôi vẫn không nhịn được quay đầu lại nói:
"Không cần đợi tôi đâu."
"Chỗ đó hơi xa, có thể tôi sẽ về hơi muộn, nếu anh buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi."
Tôi cố gắng dịu dàng nói lời tạm biệt với anh.
"Chúc ngủ ngon."
6.
Sau khi rời đi, tôi lên máy bay rời khỏi nước.
Nhưng tâm trạng lại rơi xuống đáy vực.
Cứ nghĩ đến vẻ mặt đầy mong đợi của Tạ Khinh Yến trước lúc chia tay, cảm giác tội lỗi cứ quanh quẩn trong lòng không dứt.
Thấy vậy, hệ thống an ủi:
"Ký chủ đừng buồn nữa. Là do cô nghĩ tốt cho người ta thôi."
"Cô nghĩ xem, giá trị hắc hóa của Tạ Khinh Yến đã bùng nổ rồi, còn có thể giả vờ thành tiểu bạch liên đáng thương vô hại trước mặt cô, người hai mặt như vậy đáng sợ biết chừng nào! Biết đâu ngày nào đó sẽ xé bỏ lớp ngụy trang ra tay với cô thì sao!"
"Cho nên chạy trốn là đúng rồi, hơn nữa còn phải càng xa càng tốt!"
Về lý thuyết thì đúng là như vậy.
Nhưng đó đều chỉ là suy đoán mà thôi.
Nhỡ đâu Tạ Khinh Yến không hề có ý định làm gì tôi, mà tôi lại bỏ đi không một lời từ biệt như vậy, anh sẽ cảm thấy thế nào?
Hệ thống nhìn ra sự bất an trong lòng tôi:
"Cô cứ yên tâm đi."
"Cho dù thật sự hiểu lầm thì cũng không sao. Tạ Khinh Yến là nam chính, cô chỉ là một pháo hôi đến cả tên cũng không có, hai người cũng chỉ mới quen biết nhau một năm, anh ta có thể có tình cảm sâu đậm gì với cô chứ?"
"Cô đi rồi, cùng lắm anh ta đau lòng một thời gian, sau đó sẽ nhanh chóng quay về cốt truyện gốc, yêu nữ chính."
"Bất quá cô cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ trong cuộc đời anh ta, rất nhanh sẽ bị lãng quên thôi."
Nghe đến đây, tôi dần dần thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đúng.
Từ nhỏ tôi đã hiểu rõ.
Những gì mình không thể có thì không nên cưỡng cầu.
Vốn dĩ hai người không nên có bất kỳ giao điểm nào.
Cho dù có gặp gỡ ngắn ngủi, cũng chỉ giống như bây giờ, tại một thời điểm nào đó trong cuộc đời đột nhiên mỗi người một ngả.
Như vậy, chính là kết cục tốt cho cả hai.
...
Để triệt để loại bỏ nguy hiểm, hệ thống đã thay đổi khuôn mặt cho tôi.
Dùng khuôn mặt của tôi ở thế giới thực, hoàn toàn khác với vị đại tiểu thư pháo hôi kia.
Như vậy, cho dù Tạ Khinh Yến có đứng trước mặt tôi, cũng tuyệt đối không thể nhận ra tôi.
Cuối cùng tôi cũng có được cuộc sống mà mình hằng mong ước.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗