Tiếng gào thét của gió dữ dội hơn, sóng biển dữ dội vỗ vào bãi đá.
Trong bóng tối, khuôn mặt dữ tợn của Tạ Độ càng thêm đáng sợ.
Anh ta chậm rãi lên đạn cho khẩu súng:
“Nếu cô đã không biết điều như vậy, xem ra cũng không cần phải đợi đến ba mươi phút nữa đâu…”
“Bây giờ chết luôn đi.”
Tôi nhắm mắt lại.
Vẫn còn chút tiếc nuối, đến cuối cùng vẫn không thể gặp được Tạ Khinh Yến, nói rõ mọi chuyện.
Nhưng cũng may là không gặp.
Nếu tôi thật sự trở thành mồi nhử, dẫn Tạ Khinh Yến đến nơi chết chóc này, dù thế nào tôi cũng không thể chấp nhận được.
Cứ như vậy là tốt rồi.
Tôi không nghĩ ngợi lung tung nữa, yên lặng chờ đợi giây phút gặp mặt cái chết.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên.
Tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết, nhưng không phải do tôi phát ra.
Mà là Tạ Độ.
Tôi nghi ngờ mở mắt, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy tay phải của Tạ Độ bị bắn thủng, máu tươi tung tóe, khẩu súng cũng rơi xuống đất.
Còn cách đó không xa, có một bóng người quen thuộc đang đứng.
Tạ Khinh Yến đang dùng súng chĩa vào Tạ Độ.
Anh đứng trong màn đêm mưa gió âm u vô tận, sắc mặt tái nhợt, thần sắc hung dữ, giống như thần chết mang đến sự sợ hãi và cái chết.
Nhưng vị thần chết này lại đến trước cả cái chết.
Tôi đột nhiên mở to mắt.
18.
Sao Tạ Khinh Yến lại đến đây?
Không phải anh đã rời khỏi nhà họ Tạ rồi sao, làm sao có thể nhìn thấy tin được gửi đến nhà họ Tạ?
Trong lòng tôi dậy sóng.
Nhưng chưa kịp để tôi phản ứng, Tạ Độ bên cạnh đã hành động trước.
Sau khi hoảng loạn trong chốc lát, anh ta nhanh chóng túm lấy tôi đang bị trói chặt lại làm lá chắn, hét lớn:
“Bỏ súng xuống!”
“Nếu không tao sẽ cho bọn chúng giết người phụ nữ này!”
Vừa dứt lời, đám vệ sĩ được huấn luyện bài bản liền đồng loạt chĩa súng vào tôi.
Sắc mặt Tạ Khinh Yến rất khó coi.
Nhưng gần như anh không chút do dự, hạ súng xuống, lạnh lùng nói:
“Trả cô ấy lại cho tôi.”
“Anh muốn gì, tôi cũng đồng ý.”
Tạ Độ kinh hoàng hồi lâu, sau khi xác nhận trên người Tạ Khinh Yến thật sự không còn súng nữa, lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.
Đồng thời, khóe môi anh ta nhếch lên, dần dần tạo thành một nụ cười méo mó:
“… Muốn gì cũng đồng ý à?”
“Mày trả lại nhà họ Tạ cho tao đi, đồng ý không?”
Tạ Khinh Yến gật đầu.
Lần này Tạ Độ hoàn toàn cười ha hả:
“Không ngờ người nắm quyền nhà họ Tạ bây giờ lại chỉ có chút bản lĩnh này, cam tâm tình nguyện vì một người phụ nữ mà hy sinh như vậy!”
“Rõ ràng là mày không bằng tao!”
Mặt Tạ Khinh Yến không chút cảm xúc, không hề nao núng:
“Nói xong chưa?”
“Nói xong rồi thì thả cô ấy ra, sau đó đi ký hợp đồng với tôi.”
Tạ Độ nghẹn họng.
Cuối cùng anh ta cũng có được thứ mình muốn, lẽ ra phải rất hưng phấn.
Nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Bởi vì Tạ Khinh Yến trả nhà họ Tạ cho anh ta, nhưng quá bình tĩnh.
Không chút do dự, không chút lắng lo.
Cứ như thể, thứ mà Tạ Độ vất vả theo đuổi nửa đời người, trong mắt Tạ Khinh Yến, chỉ là một thứ rác rưởi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Điều này khiến Tạ Độ rất, rất khó chịu.
Vì vậy, cũng giống như hồi nhỏ, anh ta mà khó chịu, thì Tạ Khinh Yến cũng không được phép sống yên ổn.
Mắt Tạ Độ đảo một vòng, lóe lên tia sáng nham hiểm.
Anh ta đột nhiên dùng vải thô nhét vào miệng tôi, sau đó quay đầu cười nói:
“Em trai tình sâu nghĩa nặng thật, nhưng chắc mày còn chưa biết đâu nhỉ?”
“Mày đối xử tốt với người phụ nữ này như vậy, nhưng cô ta lại luôn muốn trốn khỏi mày đấy.”
“Hay là mày thử đoán xem, tao đã bắt được cô ta bằng cách nào?”
Mặt Tạ Khinh Yến vẫn không chút gợn sóng, nhưng hàng mi lại khẽ run lên.
“Là cô ta tự mình chủ động đến tìm tao!”
“Lúc đó cô ta gọi điện thoại cho tao khóc lóc kể lể, nói Tạ Khinh Yến chính là một tên điên mất nhân tính, đồ sao chổi khiến bố mẹ chết sớm, không ai chịu nổi, cầu xin tao giúp cô ta chạy trốn thật xa!”
Tôi: !
Tên này lại tự biên tự diễn rồi!
Tôi tức giận muốn nói, nhưng miệng lại bị bịt kín, chỉ có thể phát ra âm thanh “ưm ưm”.
Tạ Độ khiêu khích nhìn tôi.
Rõ ràng vừa là để trả thù việc bị tôi sỉ nhục, vừa là để chọc tức Tạ Khinh Yến.
Tôi theo bản năng nhìn về phía Tạ Khinh Yến.
Khuôn mặt anh còn tái nhợt hơn lúc nãy, trông càng thêm lạnh lùng.
Tay anh nắm chặt thành quyền, đến cả gân xanh cũng nổi lên.
Nhưng cuối cùng, bàn tay đó lại buông lỏng ra.
Sau đó, anh bình tĩnh mở miệng:
“Tôi biết.”
Tạ Độ cười khựng lại, nghi hoặc hỏi:
“Ý mày là gì?”
Tạ Khinh Yến thản nhiên nói:
“Tôi biết tôi là kẻ điên, là sao chổi, cho nên cô ấy muốn trốn khỏi tôi chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗