Ngày 25 tháng 9
Hôm nay đi đến biển.
Từ hàn đới đến nhiệt đới trong nháy mắt.
Cảm thấy cô ấy đi lại thật sự rất tùy ý, muốn đi đâu thì đi đó.
Giống như một cơn gió tự do, muốn làm gì thì làm.
Đột nhiên nghĩ, nếu một ngày nào đó cô ấy rời xa tôi, liệu có phải cũng sẽ giống như gió, rời đi trong im lặng, không một dấu vết, khiến tôi tìm thế nào cũng không thấy?
... Thôi tốt nhất là đừng nghĩ lung tung nữa.
Chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy chán nản.
May mà, hình như cô ấy nhận ra tôi không vui, đi đến nhét cho tôi một con cá nướng, hỏi tôi mùi vị thế nào.
Tôi nếm thử một miếng.
Là mùi vị chưa từng nếm thử bao giờ, ngọt ngào, đây là cá sốt chua ngọt sao?
Tôi rất nghiêm túc khen ngợi tài nấu nướng của cô ấy.
Cô ấy rất vui vẻ, cũng nếm thử một miếng.
Kết quả vừa cắn đã phun ra, cứ phì phì phì, nói bỏ nhầm muối thành đường rồi.
Vì vậy, tôi cũng nướng cho cô ấy một con cá.
Cô ấy nếm thử một miếng, hỏi tôi, Tạ Khinh Yến, có ai từng nói anh nấu ăn rất ngon chưa?
Tôi nói chưa.
Trong lòng thực ra rất vui vẻ, hóa ra tôi lại có thiên phú về nấu ăn sao?
Kết quả cô ấy phì cười, nói vậy mà anh còn làm! Cá vẫn còn sống đấy!
Cuối cùng ông chủ không nhìn nổi, bảo hai chúng tôi đừng nướng cá nữa, lại giúp chúng tôi nướng.
Ngày 22 tháng 6
Hôm nay đi đến Giang Nam Thủy Hương.
Có rất nhiều người đang ước nguyện bên sông.
Ban đầu tôi không muốn đi, nhưng cô ấy nói, cô ấy có thể giúp tôi thực hiện nguyện vọng.
Sự thật đúng là như vậy.
Cô ấy đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn lầy, còn được nhìn thấy phong cảnh tươi sáng hoàn toàn khác với trước đây.
Giống như vị thần chỉ thuộc về riêng tôi.
Vì vậy tôi đầu óc choáng váng, viết điều ước…
Ước gì Thời Ly mãi mãi ở bên tôi.
Nhưng có lẽ là tôi quá tham lam, vừa viết xong lập tức bị thần linh trừng phạt.
Còn chưa kịp cho cô ấy xem nguyện vọng, cô ấy đã vì vô tình chạm vào tôi mà tránh như tránh tà.
Còn liên tục nhấn mạnh lặp đi lặp lại:
Cô ấy không cố ý chạm vào tôi.
Tôi và cô ấy chỉ là quan hệ hợp tác.
Cô ấy tuyệt đối sẽ không nảy sinh một chút suy nghĩ khác nào với tôi.
Mỗi chữ đều như búa tạ nện vào tim tôi.
Đập nát những suy nghĩ âm u, hèn hạ của tôi, phơi bày hoàn toàn dưới ánh mặt trời.
Lúc đó đầu đau như búa bổ.
Cảm xúc cực đoan đã lâu không xuất hiện ùa về, gào thét bảo tôi dùng thủ đoạn điên cuồng nhất để giữ cô ta lại, dù là bất chấp thủ đoạn.
Trước mặt cô ấy ngay cả giả vờ cười tôi cũng không làm được.
Trên đường về khách sạn, cô ấy muốn nói chuyện gì đó với tôi, tôi cũng chỉ có thể trả lời qua loa một cách hỗn loạn.
Rồi sau đó tôi ở trong phòng rất lâu.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn dập tắt những ý nghĩ đen tối ấy.
Thôi vậy.
Cô ấy tốt với tôi là vì cô ấy là người tốt.
Một kẻ bất hạnh như tôi, gặp được cô ấy đã là may mắn lắm rồi, đáng lẽ ra nên bằng lòng với điều đó.
Vậy mà tôi lại tự ý thích cô ấy, còn tham lam mong cô ấy cũng bố thí cho tôi một chút tình yêu.
Sao có thể chứ?
Vầng trăng sáng vốn nên treo cao trên trời, chứ không phải để kẻ ích kỷ chiếm hữu làm của riêng.
Tiếp theo sẽ đến phòng cô ấy, xin lỗi vì sự xa cách vừa rồi.
Tôi sẽ không mong cầu điều gì khác nữa.
Chỉ cần được ở bên cô ấy thêm vài ngày, lặng lẽ được nhìn thấy một chút ánh trăng là tốt rồi.
…
Nghỉ ngơi rất lâu mới có thể tiếp tục viết nhật ký.
Nhưng tim vẫn đập rất nhanh, không thể nào bình tĩnh lại được.
Vừa rồi đi đến cửa phòng của cô ấy.
Chưa kịp vào xin lỗi, đã nghe thấy cô ấy nói với ai đó "Chạy nhanh".
Lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Tim tôi như ngừng đập, cứ ngỡ cô ấy muốn rời xa tôi.
Nhưng may mắn thay, đó chỉ là một sự hiểu lầm.
Thực ra cô ấy muốn mua cọ vẽ, dùng tranh vẽ để ghi lại những thay đổi của tôi khi ở bên cô ấy, kỷ niệm một năm ngày chúng tôi gặp nhau.
Cô ấy còn nói, mỗi năm cô ấy sẽ vẽ cho tôi một bức tranh.
Mỗi năm đều vẽ.
Vậy chẳng phải là mỗi năm cô ấy đều ở bên tôi sao?
Cô ấy sẽ không bao giờ rời xa tôi nữa sao?
Lúc đó tôi sững sờ, ngây ngốc hỏi, chẳng phải buổi sáng cô ấy nói chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác sao?
Nhưng cô ấy lại mỉm cười nhìn tôi.
Nói rằng dù là quan hệ hợp tác, cũng có thể hợp tác cả đời.
Khoảnh khắc ấy, tiếng tim tôi đập như muốn điếc tai.
Khiến tôi choáng váng.
Thì ra tất cả đều là tôi suy nghĩ nhiều rồi.
Thì ra tôi là một kẻ may mắn mà không tự biết.
Thì ra thật sự có người nguyện ý đến gần một kẻ bất hạnh như tôi, còn muốn ở bên tôi cả đời.
Dường như tôi lại có một mái nhà rồi.
Cảm giác mang tên "thích" ấy không thể nào kìm nén được nữa.
Đợi cô ấy quay lại, tôi muốn nói cho cô ấy biết.
…
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗