Chương 16:
Đăng lúc 13:33 - 03/06/2025
17
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Những màu sắc này hoàn toàn không phù hợp với phong cách trang trí u ám của nhà họ Tạ, trở thành điểm sáng duy nhất ở đây.

 

Tôi nín thở, bước lại gần xem.

 

Mới phát hiện những màu sắc này được tạo thành từ những bức tranh treo trên tường.

 

Và những bức tranh này, đều là do tôi vẽ.

 

Một số là thành phẩm tôi tặng cho Tạ Khinh Yến khi đi du lịch năm năm trước, nhưng phần lớn, lại là những bức vẽ nguệch ngoạc, hoặc là bản thảo đã bị vứt đi từ lâu.

 

Rất nhiều bức đến cả bản thân tôi cũng gần như không còn ấn tượng.

 

Nhưng không biết từ lúc nào, chúng lại đều được Tạ Khinh Yến thu thập lại, và được đóng khung cẩn thận, bảo quản kỹ lưỡng.

 

Năm năm trôi qua, những bức tranh này vẫn mới nguyên như ngày nào.

 

Mỗi bức tranh đều mang theo một đoạn hồi ức khác nhau, lặng lẽ kể lại câu chuyện của riêng mình cho người xem.

 

Và khi chúng tụ tập lại với nhau, những hồi ức im lặng này liền hội tụ thành sóng biển cuồn cuộn, vang dội đến mức chấn động màng nhĩ.

 

Trong lồng ngực tôi bất giác dâng lên một niềm xúc động.

 

Bất cứ ai có đồ vật được đối xử cẩn thận như vậy, đều khó có thể không cảm động.

 

Không ngờ căn phòng mà hệ thống gọi là "bí mật nhất" này, mỗi một bí mật bên trong, đều có liên quan đến tôi.

 

Đúng lúc này, Hệ thống đột nhiên nhắc nhở:

 

"Ký chủ đừng ngẩn người nữa, đừng quên chúng ta đến đây là để làm chính sự, mau đi tìm chìa khóa thôi!"

 

Tôi lúc này mới hoàn hồn.

 

Nhưng căn bản không cần tìm, vừa cúi đầu, đã thấy chiếc chìa khóa bị ném khá tùy tiện trên bàn.

 

Mà bên cạnh nó, còn có một cuốn nhật ký dính đầy bụi.

 

Chắc là của Tạ Khinh Yến.

 

Không biết vì sao, tôi không quan tâm đến chìa khóa, mà lại theo một linh cảm nào đó đưa tay về phía cuốn nhật ký trước.

 

Rồi mở ra…

 

Ngày 22 tháng 6

 

Mấy ngày nay cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội.

 

Trong đầu toàn là lệ khí*, luôn có một loại xung động muốn phát tiết ra ngoài.

 

(*Lệ khí: Là loại khí độc địa do tính chất ôn nhiệt, phong nhiệt, thử nhiệt, thấp nhiệt, táo nhiệt.)

 

Không ngờ hôm nay lại gặp phải một người kỳ lạ.

 

Cô ấy trói tôi về nhà, còn cởi quần áo của tôi.

 

Ban đầu tưởng đây lại là người do Tạ Độ phái đến, suýt chút nữa không kiềm chế được lệ khí.

 

Định đợi cô ấy đến gần hơn một chút, thì sẽ dùng dao giải quyết cô ấy.

 

Nhưng không ngờ, cô ấy lại không có hành động gì tiếp theo.

 

Còn nói với tôi, cô ấy chỉ là một họa sĩ, muốn tìm tôi làm người mẫu vẽ khỏa thân thôi.

 

Ban đầu tôi không tin.

 

Nhưng không ngờ, cô ấy thật sự đã vẽ tôi, còn vẽ đôi mắt của tôi rất sáng.

 

Cô ấy nói với tôi, đôi mắt của tôi dưới ánh trăng sáng lấp lánh, rất đẹp.

 

Thật sao?

 

Nhưng trước đây người khác đều nói đôi mắt tôi rất u ám, bị nhìn chằm chằm sẽ cảm thấy sởn gai ốc.

 

Chỉ có cô ấy nói đôi mắt tôi đẹp.

 

Quả nhiên là một người rất kỳ lạ.

 

Nhưng kỳ lạ là, tôi không hề có phản cảm với cô ấy.

 

Lệ khí trong lòng cũng không hiểu sao lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

 

Vì vậy, tôi đã đồng ý làm người mẫu vẽ khỏa thân cho cô ấy một cách khó hiểu.

 

Ngày 23 tháng 6

 

Cô ấy thật sự rất kỳ lạ.

 

Rõ ràng tôi chỉ là một người mẫu vẽ khỏa thân, nhưng cô ấy lại sắp xếp chỗ ở cho tôi, còn đưa cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt chưa từng thấy trước đây.

 

Tôi nếm thử một miếng, cay cay, mềm mềm.

 

Cô ấy hỏi tôi có thích không?

 

Thực ra có chút không quen.

 

Nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô ấy, không biết vì sao tôi vẫn gật đầu.

 

Cô ấy lập tức cười rất vui vẻ, nói quả nhiên không ai có thể từ chối loại đồ ăn vặt của con người này.

 

Tôi không nói gì, nhưng thực ra điều tôi không thể từ chối chính là cô ấy.

 

Buổi chiều, tôi và cô ấy ký hợp đồng người mẫu.

 

Lúc ký tên, cô ấy viết rất nhanh, sau đó cũng nhanh chóng cất hợp đồng đi.

 

Hình như là đang che giấu tên của mình.

 

Nhưng tôi vẫn nhìn thấy.

 

Thời Ly.

 

Cái tên rất kỳ lạ.

 

Rõ ràng là một đại tiểu thư của một tập đoàn, cũng luôn cười tủm tỉm, trông có vẻ không có phiền não gì.

 

Tại sao lại giống tôi, có một cái tên mang ý nghĩa không tốt như thế?

 

Cứ như thể số phận đã định sẵn phải chia ly vậy.

 

Hy vọng là giả.

 

Tôi không thực sự muốn chia tay cô ấy.

 

Ngày 25 tháng 6

 

Hôm nay trời mưa.

 

Lúc làm người mẫu cho cô ấy, vết thương cũ lại đau âm ỉ, cử động một chút là đau dữ dội.

 

Nhưng không sao, tôi có thể không cử động.

 

Ban đầu là nghĩ như vậy.

 

Nhưng không biết vì sao, không bao lâu sau đã bị cô ấy nhìn ra.

 

Cô ấy lập tức ngâm thuốc mỡ Trung y cho tôi, đắp lên vết thương.

 

Còn tức giận nữa.

 

Hỏi tôi tại sao không nói.

 

Thực ra là vì không cần thiết, tôi rất biết chịu đựng đau đớn.

 

Tôi thường xuyên bị thương, rất nhiều buổi tối bị cơn đau như cắt da cắt thịt hành hạ đến mức cả đêm không ngủ được.

 

Có lúc cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, sau đó mới phát hiện ra thực chất là đau đến ngất xỉu.

 

Bình Luận (5)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,214
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,434
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Một Bước Thành Thái Giám, B...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,698,618
Đang Tải...