22.
Hóa ra, lúc tôi nhảy xuống biển, Tạ Khinh Yến cũng không chút do dự đuổi theo nhảy xuống. Anh cố gắng với lấy tôi đang chìm xuống ngày càng sâu, nhưng khi sắp chạm vào được, cả hai chúng tôi cùng bị một đường hầm không gian đột nhiên xuất hiện hút vào.
Mở mắt ra lần nữa, anh đã xuất hiện ở một thế giới xa lạ. Nếu đổi lại là người khác, phần lớn sẽ khó mà chấp nhận được. Nhưng Tạ Khinh Yến lại chẳng hề bận tâm. Anh chỉ biết rằng, tôi cũng ở trong thế giới này.
Còn về việc tìm tôi, anh đã có rất nhiều kinh nghiệm rồi. Vì vậy không lâu sau, Tạ Khinh Yến đã dò hỏi được tin tức tôi đang ở cô nhi viện, rồi đến tìm tôi.
Sau khi nghe Tạ Khinh Yến kể xong, ngoài sự kinh ngạc, tôi còn cảm thấy vô cùng đau lòng. Tôi nắm lấy tay anh, hơi tức giận nói: "Thế mà anh cũng nhảy xuống biển? Vách đá cao như vậy, biển sâu nguy hiểm như vậy, anh có biết hành động bốc đồng của anh nguy hiểm đến mức nào không?"
Tạ Khinh Yến nắm lại tay tôi: "Hình như anh nên hỏi em câu này mới đúng nhỉ?"
Tôi á khẩu, muốn lái câu chuyện sang anh. Nhưng Tạ Khinh Yến lại tủi thân nói không ngừng: "Anh nhảy xuống biển nguy hiểm, chẳng lẽ em không nguy hiểm sao? Em lúc nào cũng vậy, giây trước còn nói lời yêu thương với anh, giây sau đã có thể dứt khoát bỏ rơi anh, sao anh có thể chịu đựng được? Hơn nữa anh cũng không phải là hành động bốc đồng. Nếu em không còn nữa, anh cũng không sống nổi, chi bằng cứ..."
"Suỵt suỵt suỵt!"
Tôi vội vàng đưa ngón tay lên bịt miệng Tạ Khinh Yến, cắt ngang lời anh: "Không được nói những lời xui xẻo như vậy! Thôi được rồi, chuyện trước đây cả hai người đều có lỗi, vậy thì đừng nhắc lại nữa, chúng ta nói về tương lai đi."
Tôi ngẩng mắt lên, nhìn Tạ Khinh Yến chằm chằm, nói từng chữ từng chữ: "Sau này anh không được vì em mà hành động bốc đồng như vậy nữa, không được liều lĩnh cứu em như vậy nữa, không được xem nhẹ mạng sống của mình như vậy nữa. Sau này chúng ta phải bình an ở bên nhau, được không?"
Nghe thấy ba chữ "ở bên nhau", ánh mắt Tạ Khinh Yến khẽ động. Anh nắm lấy tay tôi đang đặt trên môi mình, âu yếm dụi dụi vào mặt, rồi lại hôn lên một cách thành kính: "... Được. Anh đồng ý với câu cuối cùng của em, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Hai bàn tay đan vào nhau, nhẫn cưới cũng áp sát vào nhau. Chiếc nhẫn tượng trưng cho lời ước hẹn trăm năm lấp lánh dưới ánh mặt trời, như cùng nhau chứng kiến lời thề này.
...
Lại đến ngày 22 tháng 6.
Buổi trưa, tôi dẫn Tạ Khinh Yến đi xem món quà gặp mặt lần đầu mà tôi đã chuẩn bị cho anh. Nhưng trong lòng lại hối hận. Bởi vì điều này không giống với kế hoạch của tôi!
Ban đầu trong kế hoạch của tôi, tôi sẽ kéo Tạ Khinh Yến đi xem quà vào lúc rạng sáng. Dưới ánh sáng đầu tiên của bình minh, tặng một món quà ý nghĩa, rồi nói vài câu thâm tình...
Thật không dám nghĩ sẽ lãng mạn đến mức nào. Nhưng kế hoạch đã xảy ra chút sai sót. Tôi ngủ một mạch đến tận trưa. Tất cả đều tại Tạ Khinh Yến! Tối qua rõ rang tôi đã nói với anh rằng, ngày mai phải dậy sớm, cho nên đừng làm những chuyện tốn sức nữa. Tạ Khinh Yến miệng thì đồng ý. Nhưng sau khi tắt đèn lên giường, không lâu sau, anh ấy đã dính lấy tôi. Lúc thì ngón tay quấn quấn tóc tôi, lúc thì hôn lên đỉnh đầu tôi, lúc thì gọi tên tôi bên tai.
Thời Ly, Thời Ly, Thời Ly.
Mỗi tiếng gọi đều dịu dàng đến mức khiến người ta tê dại, mềm nhũn. Tôi vừa định đẩy anh ra vì không chịu nổi nữa, thì thấy anh cụp mi xuống, lộ ra vẻ mặt tủi thân, đáng thương: "Xin lỗi Ly Ly, chỉ là anh đã xa em quá lâu rồi, muốn tiếp xúc với em nhiều hơn một chút. Anh sẽ không làm phiền em ngủ đâu, em đừng giận anh. Anh rất sợ em giận rồi sẽ không cần anh nữa."
Mỗi câu nói đều đánh trúng tim tôi. Bởi vì tôi biết, Tạ Khinh Yến vốn là một người rất thiếu cảm giác an toàn. Những hành động động chạm của anh trong suốt một năm qua, thật ra cũng chỉ là muốn dùng cách này để xác nhận sự tồn tại của tôi mà thôi.
Đến nước này rồi, tôi nào còn nỡ từ chối nữa, đành mặc cho Tạ Khinh Yến làm gì thì làm. Nhưng không lâu sau, những cái chạm đơn giản này lại thay đổi ý nghĩa. Bàn tay khơi gợi lửa tình đó, dần dần từ má tôi, di chuyển đến cổ, xương quai xanh, bụng dưới, rồi lại đi thẳng xuống...
Nói là chạm vào, chi bằng nói là trêu chọc. Cuối cùng, không biết là ai không nhịn được mà hôn đối phương trước. Bầu không khí ái muội lập tức nóng lên, thiêu đốt tất cả lý trí của hai người. Thế là chẳng còn ai quan tâm chuyện dậy sớm.
Rồi ngày hôm sau tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ mười một giờ.
Tôi: ...
Không muốn nhớ lại sự lúng túng của ngày hôm qua, tôi dẫn Tạ Khinh Yến đến phòng vẽ, rồi đẩy cửa ra: "Đến rồi, quà của em ở đó!"
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗