Chương 2
Đăng lúc 13:03 - 03/06/2025
17
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Đột nhiên, ánh mắt tôi dừng lại trên người Tạ Khinh Yến. Lúc này quần áo anh không chỉnh tề, cử động lộ ra cả mảng da trắng nõn. Rõ ràng còn là một thiếu niên, nhưng thân hình lại cân đối, đường nét ưu mỹ, Đúng chuẩn người mẫu.

Mắt tôi sáng rực lên.

Trước đây tôi là một học sinh nghèo thi vào trường mỹ thuật. Mỗi lần cần người mẫu vẽ khỏa thân, chỉ có thể túm đại một bạn học uể oải trong lớp vẽ, chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy tuyệt sắc như Tạ Khinh Yến này.

Thế là, tôi lóe lên một tia sáng, lập tức vỗ vai Tạ Khinh Yến: "Anh, anh thật sự hiểu lầm rồi."

"Thật ra vừa rồi tôi đối xử với anh như vậy, là bởi vì dáng người anh quá đẹp."

"Tôi vẽ tranh luôn thiếu một người mẫu cơ thể, vừa nhìn thấy anh liền cảm thấy rất phù hợp, nhất thời kích động quá mức." Tôi nhìn anh với ánh mắt chân thành: "Cho nên, tôi có thể mua anh không?"

Tạ Khinh Yến dừng tay đang định với lấy con dao: "Ý cô là, cô trói tôi lại, chỉ để làm người mẫu?"

"Đúng vậy!" Tôi gật đầu lia lịa, để tăng thêm độ tin cậy, còn thuận miệng khen ngợi: "Đường nét cơ bắp của anh rõ ràng sắc sảo, rất phù hợp để tôi luyện tập vẽ cơ thể người."

"Ngũ quan anh tuấn, rất tiện cho tôi quan sát sáng tối trên khuôn mặt."

"Còn có tỷ lệ hoàn hảo này, thật sự là có thật trên đời sao? Trước đây tôi chỉ thấy trong sách giáo khoa thôi..."

Nói đến sau cùng, tôi dần dần thán phục thật lòng. Tạ Khinh Yến sững sờ. Anh nhìn vào mắt tôi, dường như muốn tìm thấy dục vọng dơ bẩn trong đó. Nhưng rất tiếc, ở đó chỉ có sự mừng rỡ vì tìm được người mẫu cơ thể miễn phí. Anh khựng lại, lông mi khẽ run: "Tôi rất thích hợp để được vẽ sao?" Rồi lại tự giễu cười khẩy: "Đại tiểu thư đang nói đùa phải không."

"Một kẻ âm u ti tiện như tôi, cho dù được vẽ ra, cũng chỉ là một bức tranh khó coi thôi phải không?"

Nghe vậy, tôi lập tức nổi giận: "Đừng coi thường trình độ của tôi!" "Dù sao tôi cũng thi đậu vào Học viện Mỹ thuật, sao có thể vẽ ra bức tranh khó coi được?"

"Anh chờ đó, bây giờ tôi sẽ vẽ một bức cho anh xem!"

Tạ Khinh Yến lại ngẩn người. Nhưng lại thật sự ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích. Tôi tìm giấy bút, rồi tỉ mỉ quan sát Tạ Khinh Yến. Từ khuôn mặt, đến ngực, rồi đến eo và chân. Nhưng càng nhìn, tôi càng im lặng.

Tôi đại khái hiểu tại sao vừa rồi Tạ Khinh Yến lại nói như vậy. Bởi vì lúc này quần áo anh xốc xếch, làn da lộ ra chi chít những vết thương lớn nhỏ. Đôi mắt cũng đen kịt lạnh lẽo, giống như một đầm nước chết sâu không thấy đáy. Nhìn là biết đã chịu rất nhiều khổ cực. Nếu vẽ những thứ này ra, chắc chắn sẽ không đẹp. Thế nên tôi suy nghĩ một lát, đổi hướng nét bút.

Cuối cùng khi đưa thành phẩm cho Tạ Khinh Yến. Anh chỉ liếc mắt một cái, bèn sững sờ.

Trên giấy vẽ, thiếu niên mang thân thể sạch sẽ bằng phẳng, không có một vết sẹo nào. Trong mắt anh phản chiếu ánh trăng tròn ngoài cửa sổ. Ánh trăng dịu dàng trong suốt, chiếu sáng đôi mắt anh sáng như sao.

Tạ Khinh Yến im lặng hồi lâu, mới hỏi: "Tại sao cô không vẽ những vết sẹo đó vào?"

Tôi cười tủm tỉm giải thích: "Vẽ tranh chính là để ghi lại những khoảnh khắc ý nghĩa mà."

"Mấy chi tiết vô dụng như vết sẹo này thì vẽ làm gì? Anh còn trẻ như vậy, sau này sẽ lành lại thôi."

"Chi bằng dùng cọ màu vào những thứ đáng giá hơn, ví dụ như…" Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, chân thành khen ngợi: "Anh xem, trước đây chắc chắn anh chưa từng chú ý đến đôi mắt của mình."

"Nhưng khi tôi vẽ ra, anh có thể nhìn thấy dáng vẻ đôi mắt mình dưới ánh trăng rồi đấy."

"Lấp lánh, thật sự rất đẹp." Nói rồi, tôi giả vờ tiếc nuối thở dài: "Đáng tiếc, nếu có thể cười nhiều hơn thì sẽ càng đẹp hơn."

Tạ Khinh Yến ngừng thở. Anh nhìn tôi, lần đầu tiên trong đôi mắt ấy phản chiếu hình bóng của tôi. Sau đó, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười ngượng ngùng:

"... Tôi đồng ý."

"Tôi đồng ý làm người mẫu cơ thể của cô."

Xuyên thành đại tiểu thư pháo hôi cũng có một điểm tốt. Chí ít cũng là một đại tiểu thư.

Nhiều tiền.

Năm đó, vì ở trong phòng vẽ quá buồn tẻ, tôi bắt đầu kéo Tạ Khinh Yến đi khắp nơi vẽ tranh phong cảnh.

Từ trăng sáng nơi thôn quê, đến cực quang ở Bắc Cực, rồi đến màu nước biển khơi. Ngắm nhìn những phong cảnh khác nhau phản chiếu trong mắt thiếu niên. Biến đôi mắt vốn như đầm nước sâu thẳm của anh, dần dần nhuốm màu thành làn nước mùa xuân lấp lánh gợn sóng. Cũng làm nhạt đi không ít khí chất u ám trên người anh. Khoảng cách giữa tôi và Tạ Khinh Yến, cứ như vậy dần dần được kéo gần lại.

Hôm nay, chúng tôi đến Giang Nam Thủy Hương. Bên sông có rất nhiều người đang thả hoa đăng.

Có người nói, chỉ cần viết điều ước lên đèn, thần linh sẽ thực hiện nó. Tôi nhìn sang Tạ Khinh Yến. Nhưng vẻ mặt anh thờ ơ, dường như không có chút cảm xúc nào. Tôi không nhịn được tò mò hỏi: "Đèn này có thể thực hiện điều ước, anh không muốn thử sao?"

 

Bình Luận (5)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,214
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,434
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Một Bước Thành Thái Giám, B...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,698,618
Đang Tải...