Tôi giật mình. Sau một năm không gặp, tôi không nhịn được nghiến răng nghiến lợi: "Cậu đi nghỉ dưỡng à?"
"Trước đó không phải nói muốn giúp tôi nghĩ cách sao, kết quả lại mất tích một năm?"
Hệ thống uất ức nói: "Tôi thật sự đang giúp cô nghĩ cách mà."
"Cô không thích nhân vật đại tiểu thư pháo hôi này sao? Tôi tìm cách đổi người cho cô, bây giờ tôi đến để đưa cô đi này!"
Nhưng nghe xong, tôi lại bỗng nhiên im lặng. Thật ra sau một năm chung sống, tôi phát hiện, thật ra bản chất Tạ Khinh Yến không xấu.
Ban đầu anh bị ác ý của cả thế giới trong sách nhuốm màu, mới dần dần hắc hóa. Nhưng bây giờ, trong những ngày tháng bên cạnh tôi, anh ngày càng trở nên dịu dàng chu đáo. Anh nhớ khẩu vị tôi thích, cẩn thận cất giữ từng bức tranh của tôi, còn chủ động giúp tôi giặt quần áo, gấp chăn.
Suy cho cùng, lòng người cũng là bằng da bằng thịt.
Một thiếu niên đẹp đẽ mạnh khỏe như vậy đối xử chân thành với tôi, tôi khó lòng không bị cảm động. Cho nên, đột nhiên bảo tôi rời xa anh, tôi không làm được.
"Hay là thôi đi." Tôi do dự giải thích: "Thật ra Tạ Khinh Yến cũng khá tốt, không đáng sợ như trong sách."
"Cậu xem, giá trị hắc hóa của anh ấy bây giờ là không mà đúng không? Cho nên thật ra ta ở bên cạnh anh ấy cũng khá an toàn, không cần thiết phải đi..."
"Là một trăm đấy." Đột nhiên, hệ thống cắt ngang lời tôi. Nó bày vẻ mặt khó hiểu: "Cô đang nói gì vậy?"
"Giá trị hắc hóa của Tạ Khinh Yến, vẫn luôn là một trăm, chưa từng giảm xuống bao giờ."
Một luồng khí lạnh lẽo ập đến. Tôi không thể tin nổi trợn to mắt. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy hệ thống tiếp tục nói: "Chỉ là, trước đây anh ta vì hận thù thế giới mà hắc hóa."
"Còn bây giờ, là vì tình yêu vặn vẹo dành cho cô."
"Còn nữa, có phải hôm nay cô đã chọc giận anh ta rồi không? Giá trị hắc hóa của anh ta đã bùng nổ rồi."
"Không chạy mau, có khi tối nay cô sẽ bị nhốt vào phòng tối giam cầm đấy..."
Tôi càng nghe càng thấy sởn gai ốc. Cũng đúng. Dường như tôi đã quá tự đại. Tạ Khinh Yến trong nguyên tác là một kẻ điên không hơn không kém. Sao có thể chỉ vì tôi ở bên cạnh vài ngày, mà lại biến thành đóa bạch liên nhỏ được chứ?
Tuy nhiên, hệ thống nói gì mà tình yêu vặn vẹo, nhốt vào phòng tối...
Là ý gì vậy?
Tôi vẫn chưa hiểu rõ.
Nhưng bên kia, hệ thống đã réo vang chuông báo động, không ngừng giục tôi chạy nhanh.
Trong lúc mơ hồ, tôi đành bước về phía cửa lớn.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, tim tôi như ngừng đập.
Bởi vì lúc này Tạ Khinh Yến đang nghiêng người dựa vào khung cửa, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Khi ánh mắt chạm nhau, khóe môi anh vẫn còn vương nụ cười.
Nhưng trong mắt, lại chất đầy vẻ u ám đen tối sâu thẳm.
"Chạy à?"
"Đại tiểu thư muốn chạy đi đâu, sao không gọi tôi cùng đi?"
5.
Tạ Khinh Yến đến đây từ lúc nào vậy?!
Lòng bàn tay tôi lập tức ứa ra mồ hôi lạnh.
Nếu như vừa rồi còn bán tín bán nghi lời hệ thống nói, không dám tin giá trị hắc hóa của thiếu niên ôn nhu này lại cao đến vậy, thì bây giờ là thật sự tin rồi.
Dù sao hành động lặng lẽ đứng trước cửa phòng người khác vào lúc nửa đêm, nhìn thế nào cũng không bình thường!
Tôi hít sâu một hơi, giả vờ tự nhiên cười nói:
"Làm tôi giật cả mình, anh đứng đây làm gì vậy?"
"Vừa rồi tôi chỉ đang gọi điện thoại, nói đùa với bạn một chút thôi mà."
Nụ cười trên khóe môi Tạ Khinh Yến càng sâu hơn:
"Vậy sao?"
"Trò đùa gì mà cứ giục đại tiểu thư chạy nhanh vậy? Tôi cũng muốn nghe xem."
Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh, khô khan bịa chuyện:
"Cái đó... thật ra là cọ vẽ của tôi vừa bị gãy, muốn đi mua cái mới. Nhưng bây giờ đã nửa đêm rồi, cửa hàng sắp đóng cửa hết cả, nên bạn tôi mới nói đùa bảo tôi chạy nhanh đi mua."
Kết quả Tạ Khinh Yến rõ ràng không tin:
"Muộn thế này còn cần cọ vẽ làm gì, vẽ tranh à?"
"Không thể đợi đến mai rồi đi sao?"
Thấy Tạ Khinh Yến từng bước tiến về phía tôi, không khí càng lúc càng nguy hiểm.
Tôi cũng căng thẳng theo.
Trong lúc đầu óc hoạt động hết công suất, đột nhiên lóe lên một tia sáng:
"Phải đi hôm nay!"
"Anh quên rồi sao, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm chúng ta gặp nhau đấy!”
Tạ Khinh Yến sửng sốt.
Bước chân cũng dừng lại một chút.
Thấy có vẻ hiệu quả, tôi lập tức dịu dàng nói:
"Vậy để tôi giúp anh nhớ lại nhé."
"Năm ngoái, vào ngày này, là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Lúc đó tôi đã vẽ cho anh một bức tranh, anh đã đồng ý làm người mẫu vẽ cho tôi."
Nghe đến đây, vẻ u ám trên người Tạ Khinh Yến dịu đi vài phần:
"Không ngờ đại tiểu thư còn nhớ."
Thấy anh đã mắc câu, tôi tiếp tục đánh vào tình cảm:
"Đương nhiên là nhớ rồi."
"Nhưng so với lúc đó, bây giờ anh đã thay đổi rất nhiều. Cao hơn rồi, vết sẹo cũng mờ đi, ánh mắt cũng có thần hơn nhiều."
"Đây đều là do một tay tôi nuôi dưỡng ra đấy, thật có cảm giác thành tựu."
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗