Chương 9
Đăng lúc 00:30 - 03/06/2025
52
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Khi đổi bạn nhảy, có người nhận nhầm tôi là vũ nữ, muốn nắm tay tôi. Tôi xấu hổ và lúng túng né tránh từng người một. Giống như một con bướm đen lạc vào sàn nhảy, lạc lõng giữa đám đông.

 

Tôi loạng choạng bước đi, cố nén sự xấu hổ, giả vờ ra vẻ yêu kiều quyến rũ, hòng trà trộn vào trong đó. Cho đến khi một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay tôi, thô bạo kéo tôi vào lòng. Tiếng hét của tôi bị người đàn ông phía sau bịt chặt trong miệng. Mùi hương tuyết tùng quen thuộc thoang thoảng bên chó mũi. Giọng nói lạnh lẽo của Giang Hạc Đình vang lên bên tai tôi, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi:

 

"Mẹ nhỏ, em còn muốn chạy đi đâu nữa?!"

 

Tiếng nhạc lại vang lên át đi tiếng tim đập thình thịch của tôi. Giang Hạc Đình hòa theo điệu nhạc, ôm tôi vào lòng. Giống như những người khác đang nhảy múa xung quanh, anh nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Đắm mình trong ánh đèn mờ ảo, bước theo điệu nhạc du dương, chậm rãi khiêu vũ. Nhưng bàn tay kia lại như chiếc kìm sắt, siết chặt eo tôi, ôm chặt tôi trong vòng tay, không cho tôi cơ hội trốn thoát, giống như một con thú hoang bị chọc giận, đang ra sức bảo vệ lãnh thổ của mình.

 

Dưới ánh đèn, ánh mắt anh sâu thẳm khó dò.

 

"Tại sao lại bỏ đi?"

 

Tôi phối hợp theo bước nhảy của anh, nhưng không được thành thạo cho lắm. Đây là lần đầu tiên tôi khiêu vũ với bạn nhảy sau khi học xong, vậy mà lại là với Giang Hạc Đình, con trai riêng của chồng tôi. Trái tim tôi đập thình thịch, vừa bối rối vừa lo lắng.

 

Tôi vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng bị anh siết chặt trong vòng tay. Tôi nức nở cầu xin:

 

"Giang thiếu gia, tôi biết mình làm vậy là có lỗi với Giang gia, nhưng xin anh hãy thả tôi đi..."

 

"Tại sao?"

 

Tôi cắn môi, trầm ngâm một lát, rồi nhẹ nhàng nói:

 

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ chết mất..."

 

Thấy anh vẫn không chịu buông tay, tôi nhắm chặt mắt, cẩn thận nói:

 

"Hôm đó, là Tô tiểu thư đẩy tôi vào sòng bạc đen, cô ta còn nói..."

 

"Tôi biết, không cần nói nữa."

 

Giang Hạc Đình lạnh lùng cắt ngang. Lòng tôi quặn thắt, bước chân lảo đảo. Dù đã biết từ trước, nhưng phản ứng của anh vẫn khiến tôi đau lòng như tan vỡ.

 

Tôi cố nén nước mắt, run rẩy cầu xin:

 

"Giang Hạc Đình, tôi biết anh coi thường tôi, cũng giận tôi vì tiền mà bán mình cho Giang gia làm vợ xung hỉ, trở thành mẹ kế của anh."

 

"Nhưng xin anh hãy nể tình xưa, thả tôi đi, nếu còn ở lại Giang gia, tôi sẽ chết mất..."

 

Mượn theo bước nhảy, Giang Hạc Đình áp sát lại gần hơn, chóp mũi cao thẳng gần như chạm vào má tôi, hung hăng hỏi:

 

"Ai dám?"

 

Tôi vừa tức giận vừa sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói:

 

"Vợ tương lai của anh, Tô tiểu thư, căn bản không dung thứ cho tôi, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách hại chết tôi!"

 

"Những người hầu trong phủ đều nói tôi đã mất trinh tiết, phải bị nhốt vào lồng heo, tôi... tôi..."

 

Trong lúc xoay người khiêu vũ, Giang Hạc Đình đột nhiên ôm chặt tôi vào lòng. Giọng nói lạnh lùng lại mang theo sự gấp gáp:

 

"Nhiễm Ngọc Nùng, tôi đúng là có oán hận trong lòng, rõ ràng em nên là vợ tôi, vậy mà bây giờ lại thành mẹ kế của tôi!"

 

"Nhưng tôi không hề oán trách em, chỉ trách bản thân mình không có quyền quyết định hôn sự của chính mình."

 

"Nhưng rốt cuộc em nghe được những lời đó từ đâu?"

 

"Tô Mạn Sanh chưa bao giờ là vị hôn thê của tôi! Cô ta dám làm ra chuyện như vậy với em, tôi hận cô ta thấu xương, sao có thể dễ dàng tha thứ cho cô ta chứ?"

 

"Tôi và cô ta chỉ là bạn học ở nước ngoài, Tô gia vì muốn duy trì mối quan hệ hợp tác với Giang gia, đã đuổi cô ta ra khỏi nhà, sau này cô ta không thể nào uy hiếp em nữa!"

 

Ánh mắt anh lạnh lùng.

 

"Còn những kẻ hầu người hạ lắm điều đó, tôi sẽ xử lý từng người một."

 

Tôi trợn tròn mắt, có chút ngỡ ngàng.

 

"Tại sao... Anh không cần phải làm vậy, tôi chỉ là một người vợ xung hỉ..."

 

"Em không phải!"

 

Đôi mắt đen của Giang Hạc Đình sáng ngời, giọng nói bức bách:

 

"Nhiễm Ngọc Nùng, chính tôi đã tự mình đến cửa cầu hôn, xin cưới em về làm vợ. Sau này Giang gia, chỉ có mình em là phu nhân của Giang gia, em hiểu chứ?"

 

Tôi có chút không hiểu.

 

"Nhưng tôi là vợ của lão gia, là mẹ kế của anh."

 

Giang Hạc Đình nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, thở dài, giọng nói dịu dàng và bất lực:

 

"Về nhà với tôi đi, Ngọc Nùng."

 

"Sẽ không có ai dám làm hại em nữa, tôi hứa."

 

Trời bão, mưa như xối xả bên ngoài. Đường khó đi, chúng tôi chỉ có thể nghỉ tạm ở một nhà trọ nhỏ gần đó. Thời tiết xấu, chỉ còn lại một phòng duy nhất.

 

Lúc vào phòng, quần áo của chúng tôi đều ướt sũng. Giang Hạc Đình vẫn lịch thiệp như trước, nhường giường cho tôi, còn mình ngủ trên ghế sofa.

 

Tôi vốn đã không khỏe, nửa đêm lại sốt cao. Trong cơn mê man, quần áo ướt bị cởi ra, cả người được bọc trong chăn ấm. Tôi co ro lại thành một cục, nhưng vẫn rất lạnh...

 

Chăn được vén lên, sau đó một thân thể nóng rực áp vào, ôm tôi vào lòng. Tôi vùi mình vào vòng tay ấm áp, áp sát vào anh. Hình như có tiếng thở gấp gáp bên tai...

 

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,213
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,434
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Một Bước Thành Thái Giám, B...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,698,618
Đang Tải...