Chương 6
Đăng lúc 00:27 - 03/06/2025
51
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Tô Mạn Sanh cười mỉa mai: “Người lớn tuổi gì chứ? Đó đều là tàn dư phong kiến của trong nước, ở nước ngoài chúng tôi bình đẳng, nam nữ đều gọi là tiên sinh, tiểu thư.”

 

Tôi không tiện đáp lại, chỉ biết cúi đầu im lặng ăn cơm. Sắc mặt Giang Hạc Đình không được tốt, chắc là chê tôi cái gì cũng không biết. Nhưng tay anh gắp thức ăn cho tôi lại không hề ngừng.

 

Lúc này, anh cũng lạnh nhạt lên tiếng: “Tô Mạn Sanh, đây là trong nước. Ở trong nước, phải tôn trọng văn hóa của trong nước.”

 

Từ nhỏ anh đã chu đáo và ân cần như vậy, khiến tôi muốn ghét anh cũng không tìm được lý do.

 

Ngày hôm sau, Giang Hạc Đình sắp xếp cho tôi học tiếng Anh, hơn nữa còn đích thân dạy tôi. Tôi hơi sững sờ, lắp bắp gọi anh: “Con… con trai, như vậy… có phải quá phiền con rồi không?”

 

Anh khẽ nhếch môi: “Nhiễm Ngọc Nùng, em thật sự coi mình là mẹ tôi rồi à?”

 

Tôi siết chặt cây bút trong tay, trong lòng buồn bực. Tôi biết mình không bằng bọn họ, cũng biết cả Giang gia không ai coi tôi ra gì. Nhưng tôi rõ ràng đã là mẹ kế của anh rồi, anh lại khinh thường tôi như vậy, tôi vẫn sẽ thấy hơi buồn…

 

Những dòng chữ kia cũng vậy, từ khi Tô Mạn Sanh đến Giang gia, đều khen cô ta tốt, mắng tôi quê mùa xấu xa.

 

[Nam chính vậy mà lại đích thân dạy nữ phụ độc ác học tiếng Anh? Không phải là có ý gì đó chứ?]

 

[Sao có thể? Nhất định là thấy cô ta quá mất mặt, lại sợ cô ta không chịu học thôi! Thời đại nào rồi mà còn quê mùa như vậy, mặc sườn xám thêu thùa, làm tiểu thư cũng lỗi thời, quê mùa chết đi được, chịu thua nữ phụ độc ác luôn!]

 

[Cười chết, con chồng nào mà ngày nào cũng quấn quýt mẹ kế thế? Nếu nam chính không có gì mờ ám, tôi livestream trồng cây chuối ăn phân!]

 

[Bạn trên không cần phải vậy, nam chính còn chưa cưới nữ chính, dù sao hiện tại Đại phu nhân cũng coi như là bộ mặt của Giang gia, nam chính giúp đỡ một chút cũng hợp lý mà?]

 

[Sao cũng được, chỉ cần nữ phụ độc ác không gây sự bắt nạt nữ chính là được, nếu dám động vào nữ chính yêu quý của tôi, thì cứ đợi bị hành hạ đến chết đi!]

 

Ngón tay tôi run lên, viết sai một chữ cái. Nhưng tôi vẫn im lặng ưỡn thẳng lưng, cách xa Giang Hạc Đình bên cạnh một chút.

 

Mấy ngày sau, tôi ra ngoài kiểm tra sổ sách. Tô Mạn Sanh nói muốn đi dạo phố, cũng đi theo. Tôi không dám nói gì, sợ lỡ lời lại bắt nạt cô ta. Tô Mạn Sanh lại thân thiết khoác tay tôi, cười nói vui vẻ.

 

Trên đường về, cô ta nhất định phải đi dạo riêng với tôi, không cho người hầu đi theo. Tôi không đồng ý, nhưng người hầu Giang gia lại nghe lời cô ta hơn, chẳng mấy chốc đã biến mất.

 

Tô Mạn Sanh khoác tay tôi, đi vào con đường càng lúc càng vắng vẻ. Tôi muốn quay lại, nhưng cô ta lại đột nhiên cười nói: “Đại phu nhân, nghe nói đêm tân hôn cô cũng động phòng.”

 

“Nhưng Giang lão gia đã chết rồi, vậy rốt cuộc là ai động phòng với cô thế?”

 

“Không phải là tìm đàn ông hoang ở đâu đó chứ? Ngày xưa, đây là trọng tội phải bị dìm lồng heo đấy!”

 

Tôi sợ đến chết khiếp, vội vàng giải thích: “Không phải! Là Giang Hạc Đình, là anh ấy giúp tôi…”

 

Tô Mạn Sanh đột nhiên siết chặt cánh tay tôi, quát lớn: “Vậy ra hai người thật sự… cướp vị hôn phu của người khác, thân là mẹ nhỏ lại lén lút gian díu với con chồng!”

 

“Mấy ngày nay còn khiến anh ấy suốt ngày vây quanh mình, cô rất đắc ý phải không?”

 

Tôi vốn đã sợ cô ta, lại nghe cô ta nói những lời khó nghe như vậy, lo lắng đến mức đỏ hoe mắt, liều mạng muốn giải thích: “Không có, Tô tiểu thư! Ngày hôm đó chúng tôi thật sự không có…”

 

Nhưng chưa kịp nói hết, Tô Mạn Sanh đã đẩy một cánh cửa gỗ ọp ẹp ra, đẩy mạnh tôi vào trong. Tôi ngã nhào xuống đất, nghe thấy Tô Mạn Sanh cười khanh khách nói lớn: “Đây là một bà góa chồng còn trẻ, hôm nay muốn đi “cửa sau”, tìm đàn ông giải khuây, không cần tiền! Có hảo hán nào có thể thỏa mãn cô ta không?”

 

Tôi ngẩng đầu lên, mới thấy rõ đây là một sòng bạc đen. Mùi thuốc phiện nồng nặc hòa lẫn mùi mồ hôi hôi thối khiến người ta buồn nôn. Những người đàn ông bên trong đều nhìn tôi với ánh mắt sáng rực.

 

Tôi bò dậy muốn chạy trốn, nhưng lại bị người đàn ông gần nhất túm lấy mắt cá chân, lại ngã xuống đất. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Mạn Sanh khinh miệt và đắc ý đóng cửa lại từng chút một, hoàn toàn ngăn cách ánh sáng bên ngoài.

 

Tôi bị rất nhiều bàn tay ghê tởm đè xuống đất, bộ sườn xám sang trọng bị xé rách, lộ ra làn da trắng nõn. Tôi liều mạng túm chặt cổ áo, tuyệt vọng khóc lóc gào thét: “Buông tôi ra! Tôi là Đại tiểu thư Nhiễm gia! Đại phu nhân Giang gia!”

 

“Các người không được động vào tôi! Buông tôi ra!”

 

Nhưng làm thế chỉ khiến bọn họ cười to hơn, miệng phun ra toàn những lời lẽ tục tĩu.

 

“Bà góa, khóc cái gì? Ai quan tâm cô là ai, tiểu thư Nhiễm gia nào, Đại phu nhân Giang gia nào? Hôm nay là cô tự mình vào đây muốn đi “cửa sau” đấy!”

 

“Thân hình con đàn bà này thật tuyệt vời! Nhà giàu nào lại không động vào loại hàng này chứ?”

 

“Ván vừa rồi là tôi thắng, tôi không cần tiền cược, con đĩ này tôi phải chơi đầu tiên!”

 

 

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,213
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,434
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Một Bước Thành Thái Giám, B...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,698,618
Đang Tải...