Mùi hương tuyết tùng đặc trưng của anh phả vào mặt.
Tôi không thể khống chế được, toàn thân mềm nhũn.
Sự chênh lệch về vóc dáng, sức lực giữa nam và nữ, khiến tôi theo bản năng muốn co mình lại.
Trong hơi thở giao hòa, lại ẩn chứa một loại mơ hồ không nói rõ được.
Giang Hạc Đình chống tay, lơ lửng trên người tôi.
Không chạm vào tôi, nhưng giọng nói lại sát bên tai tôi, mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.
"Nhiễm Ngọc Nùng, em muốn làm mẹ nhỏ của tôi đến vậy sao?"
Tôi không biết phải làm sao nên cắn chặt môi dưới, không dám nhìn anh.
Giang Hạc Đình lại như nổi giận, nhấn mạnh xưng hô đó.
"Tôi biết rồi, mẹ… nhỏ."
Tôi nhắm mắt lại, ôm chặt lấy mình.
Lâu sau, Giang Hạc Đình mới thở dài một tiếng, giọng nói mang theo chút thất bại.
"Đừng sợ tôi, Ngọc Nùng."
"Tôi sẽ không làm gì đâu, phối hợp một chút."
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi, cuối cùng cũng được thả lỏng.
Quả nhiên anh không có hứng thú với tôi.
Nhưng theo sau đó, lại là một chút thất vọng nhàn nhạt.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, lau nước mắt.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm u ám của anh, gật đầu.
Giang Hạc Đình lạnh nhạt nhắc nhở tôi:
"Mẹ nhỏ, nếu không muốn, thì phải giãy giụa."
Tôi hiểu ý, liếc nhìn bình phong rồi hóc nức nở đẩy Giang Hạc Đình ra, sức lực không lớn.
"Ưm... không được, chúng ta không thể như vậy, tôi là... là mẹ nhỏ của anh..."
Mặt tôi đỏ bừng, mới lắp bắp nói ra những lời này.
Hơi thở của Giang Hạc Đình lại bỗng nhiên trầm xuống, yết hầu chuyển động.
Năm ngón tay thon dài bỗng nhiên nắm chặt tấm chăn cưới màu đỏ bên cạnh cổ tôi.
Nghiến răng cảnh cáo nửa thật nửa giả.
"Mẹ nhỏ, đây là quy củ."
"Em đã gả vào Giang gia, sau này chính là người của Giang gia tôi rồi."
Tôi yếu ớt phản bác anh.
"Nhưng... nhưng cũng không phải gả cho anh..."
Giang Hạc Đình dùng ngón tay thon dài véo cằm tôi, đầu ngón tay mạnh mẽ lướt qua đôi môi đỏ mọng của tôi.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi, như đang nhẫn nhịn điều gì đó, giọng nói khàn khàn.
"Nhiễm Ngọc Nùng, sau đêm nay, tôi chính là đàn ông của em."
"Em đừng hòng đi đâu cả!"
Nói xong, anh ta mạnh mẽ ấn tôi xuống giường.
4
Tôi bị anh cuốn vào trong chăn.
Trong chiếc chăn tối tăm chật hẹp, cuối cùng cũng cách ly được ánh mắt của bà mối ở phía sau bình phong.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy lời Giang Hạc Đình vừa nói hình như có gì đó kỳ lạ.
Những dòng chữ kia cũng nghĩ như vậy:
[??? Nam chính có muốn nghe lại xem mình đang nói những lời cợt nhả gì không? Đùa à, hai người diễn thật đến vậy sao?]
[Ai chẳng biết là diễn, có làm sao đâu? Chỉ sợ nữ phụ độc ác thật sự tin, vậy thì quá ngu ngốc rồi!]
[Nữ phụ độc ác thật sự không thích nam chính nữa rồi sao? Vậy cũng tốt, chó ngoan không cản đường, mong chờ nữ chính ngọt ngào xinh đẹp mau chóng xuất hiện~]
[Vậy nên họ thật sự không làm à? Thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, gặp lại nhau thì nên con chồng và mẹ nhỏ, chậc chậc… kích thích! Hơn nữa nhìn nam chính căn bản không giống như không thích, ngược lại giống như sắp nhịn đến mức thành ninja rùa rồi!]
[Sao cô lầu trên cái gì cũng ăn vậy, buồn nôn quá đi mất! Sạch sẽ vẫn tốt hơn, nếu không lúc yêu đương với nữ chính, tôi lại thấy nam chính bẩn rồi!]
Tôi run lên, vội vàng dẹp bỏ chút tà niệm không nên có trong lòng.
Giang Hạc Đình xoay người nằm nghiêng bên cạnh tôi, không nói gì.
Anh vốn lạnh lùng, cũng nói được làm được.
Bây giờ khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo ngày thường, tôi cũng không còn sợ anh nữa.
Nhưng cứ nằm im như vậy cũng không được.
Tôi lại gần, nhỏ giọng hỏi anh.
"Tiếp theo phải làm gì?"
Trong chăn nhỏ hẹp, chúng tôi gần như toàn thân áp sát vào nhau.
Nhịp tim của Giang Hạc Đình dồn dập mạnh mẽ, có lẽ là diễn mệt rồi.
Dù sao cũng là diễn kịch với người phụ nữ mình không thích.
May mà cũng đủ tối, làn da trắng nõn mềm mại của tôi lộ ra khi cởi áo, áp vào ngực anh ta, căn bản không nhìn rõ gì.
Giang Hạc Đình khẽ nâng mí mắt lên.
"Em không biết à?"
Thấy vẻ mặt mờ mịt của tôi, đột nhiên Giang Hạc Đình khẽ nhếch môi, giọng nói mang theo vẻ lười biếng khó tả.
"Chẳng phải mẹ nhỏ đã học rồi sao?"
Nghĩ đến những thứ đó, tôi lập tức đỏ mặt tía tai.
Nhưng mà, anh cười lên vẫn đẹp trai như ngày xưa...
Giang Hạc Đình ôm eo tôi, ấn chặt vào lòng hơn.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi, chỉ nói một chữ: "Rên."
Tôi hoàn hồn, dùng sức nhắm mắt lại.
Tôi cắn môi, nhịn sự xấu hổ, khẽ phát ra âm thanh mềm mại.
"To lên chút, bên ngoài không nghe thấy."
Tôi đành phải to tiếng hơn một chút.
Giang Hạc Đình đột nhiên véo eo tôi một cái, tôi bị véo đến mức hét lên một tiếng, bèn nghe thấy anh cười khẽ bên tai: "Vậy mới đúng."
Tôi nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn anh.
Đồ xấu xa!
Nhưng tự nhiên tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Không biết từ lúc nào, trên bụng nhỏ mềm mại, dường như bị cái gì đó chống lên...
Mặt tôi đỏ bừng, sợ hãi giãy giụa quyết liệt.
Giang Hạc Đình rên một tiếng, giữ chặt tôi lại, giọng nói nghiến răng vừa thấp vừa gấp gáp.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗