[Mấy người hiểu cái gì? Nữ chính chỉ đang ra tay trước để chiếm ưu thế thôi! Nếu không làm vậy, ai biết nữ phụ độc ác sẽ làm gì mình chứ?]
[Nhỏ lầu trên, nếu không cần mắt thì có thể hiến tặng cho người cần nhé. Hiện tại rõ ràng nữ phụ mới là nạn nhân, nữ chính là cái thứ gì vậy? Có thể đổi nữ chính không?]
[Ủng hộ đổi nữ chính, thật sự không thể chịu nổi loại nữ chính này, tam quan kiểu gì thế?]
[Đổi cái gì mà đổi? Chia rẽ couple chính mới là ghê tởm nhất! Dù gì nữ chính cũng môn đăng hộ đối với nam chính, hơn nữ phụ độc ác không biết bao nhiêu con phố! Sao mấy người biết nữ phụ thật sự không muốn thế chứ? Biết đâu đã sớm muốn làm vậy rồi, nhìn cái vẻ lẳng lơ kia kìa, rõ ràng là muốn mà còn làm ra vẻ!]
[Ê đừng có mà quá đáng nha! Tưởng lên mạng thì được vứt liêm sỉ cho chó ăn à? Cả hộ khẩu chỉ có mỗi mình cô thôi đúng không?! Nói vậy mà cũng nói được hả? Nếu nữ phụ muốn, thì từ chối nam chính làm gì? Đều là con gái, sao có thể nói ra loại lời này! Cô có ngon thì thử đi!]
Tôi không có tâm trạng xem họ đang nói gì. Mơ mơ màng màng bệnh suốt nhiều ngày. Trong khoảng thời gian đó, Giang Hạc Đình đã đến thăm tôi rất nhiều lần. Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, không muốn, cũng không dám gặp anh. Anh đưa tay vuốt ve tóc tôi, tôi vội vàng run rẩy né tránh, cứng đờ người cho đến khi anh rời đi.
Trong cơn mê man, tôi cũng nghe được cuộc trò chuyện của những người hầu:
"Hôm đó Đại phu nhân trở về thảm hại như vậy, cô nói xem rốt cuộc có bị... Nghe nói trong sòng bạc đó có rất nhiều người..."
"Haizz! Chẳng phải Đại thiếu gia đã cấm chúng ta nhắc đến chuyện đó sao?"
"Cũng không biết Đại thiếu gia nghĩ thế nào, nếu là trước đây, phu nhân là một góa phụ không giữ được trinh tiết như vậy, thì phải bị nhốt vào lồng heo rồi..."
"Suỵt...! Đây nào phải chuyện chúng ta có thể quản? May mà Tô tiểu thư không sao, nghe nói mấy hôm trước Đại thiếu gia còn đưa Tô tiểu thư về Tô gia, chắc là đi cầu hôn rồi."
"Vậy sau này Giang gia sẽ có Thiếu phu nhân rồi sao? Tô tiểu thư xinh đẹp, tốt bụng, lại có học thức, thật sự rất xứng đôi với Đại thiếu gia nhà chúng ta."
Tôi lạnh toát cả người. Ban đầu tôi còn nghĩ, Giang gia đã cho Nhiễm gia nhiều sính lễ và hai trăm đồng bạc lớn như vậy, tôi không thể nào phản bội được. Nhưng nếu cứ ở lại đây, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết. Vậy thì cũng chẳng cần bận tâm nhiều nữa.
Tôi bắt đầu lén lút thu dọn đồ đạc. Đồ của Giang gia, ngoài tiền bạc cần thiết, tôi không dám mang theo thứ gì, chỉ có một vài món đồ nhỏ của mình.
Nghỉ ngơi được nửa tháng, tôi lại ra ngoài kiểm tra sổ sách. Tôi nắm chặt chiếc túi xách trong tay, cảm thấy kỳ lạ là dường như có nhiều người hầu đi theo tôi hơn. Sau khi kiểm tra xong, tôi nói muốn nghỉ ngơi một lát ở hậu viện của cửa hàng, bảo bọn họ lui xuống. Những người hầu nhìn nhau, không chịu rời đi. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, ra vẻ là phu nhân của Giang gia, quát bọn họ lui ra.
Hôm nay kiểm tra sổ sách ở một cửa hàng may mặc, tôi đã đến đây vài lần, coi như quen thuộc. Đợi đến khi không còn ai xung quanh, tôi lén thay quần áo trong cửa hàng, đội mũ, xách chặt túi, lau nước mắt, rồi men theo cửa hậu viện rời đi.
Tuy có lỗi với số sính lễ mà Giang gia đã cho, nhưng tôi thực sự rất sợ. Tôi không muốn chết thảm như vậy, càng không muốn Nhiễm gia bị liên lụy mà cả nhà bị diệt sạch. Sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắng trả hết món nợ này.
Tôi định ra bến tàu để đi thuyền, nhưng những người tìm tôi đã đến nhanh hơn tôi tưởng. Những dòng chữ trên màn hình cũng nhanh chóng lướt qua:
[Nữ phụ định bỏ chạy sao? Xem ra lần trước bị dọa không hề nhẹ, cảm thấy hơi tội nghiệp...]
[Tội nghiệp cái gì mà tội nghiệp? Nhận nhiều sính lễ và tiền như vậy rồi còn chạy trốn, chẳng phải là vô trách nhiệm sao?]
[Gặp phải chuyện như vậy rồi, ai mà dám ở lại nữa chứ? Còn hơn là cuối cùng bị hành hạ chết thảm ngoài đường.]
[Nếu nữ chính độc ác lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xuất hiện, tôi ship couple con chồng lạnh lùng x mẹ kế xinh đẹp có được không? Nam chính mau đến đi, nếu không đến thì mẹ nhỏ sắp chạy mất rồi đó~!]
[Người ở trên là loài ăn tạp nhặt rác ghê tởm thật! Ọe!]
[Ghê tởm cái gì mà ghê tởm? Loại nữ chính độc ác đó ai thích thì lấy! Tôi tuyên bố, từ giờ trở đi nữ phụ mẹ kế mới là couple chính, tôi ship nhiệt tình luôn! ]
[Ơ? Nam chính đến thật rồi kìa?]
Tôi giật mình quay đầu lại. Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi thực sự nhìn thấy Giang Hạc Đình trong bộ quân phục chỉnh tề ở phía xa! Tôi nín thở, vội vàng lách vào cửa xoay của vũ trường bên cạnh.
Vũ trường nguy nga tráng lệ, tiếng nhạc tiếng hát vang trời. Tôi mặc chiếc sườn xám đen kim tuyến, đeo găng tay dài bằng lụa đen, hạ tấm voan đen ren xuống che khuất nửa khuôn mặt, xoay người lẩn vào đám đông nam nữ đang nhảy múa.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗