Tôi xấu hổ, vội vàng tắm rửa, thay bộ váy ngủ mới rồi cuộn mình trên giường, cũng quay lưng lại. Tiếng nước chảy rất lâu, xen lẫn tiếng thở dốc khe khẽ. Giang Hạc Đình thật sự rất thích sạch sẽ.
Nhưng những dòng chữ kia lại bùng nổ:
[Nam chính ngâm lâu như vậy là định chết cóng trong đó à? Không phải là vì nữ phụ độc ác đang tắm nước lạnh đấy chứ...]
[Cứu mạng, đột nhiên thấy hơi cuốn là sao… Thử “ship” nam chính x nữ phụ độc ác chắc không phạm pháp đâu nhỉ?]
[Làm sao có thể? Mấy người ăn tạp này khi nào mới học được cách lắp não vậy? Nữ chính còn chưa xuất hiện mà đã diễn cảnh này, thật sự ghê tởm chết đi được, ọe!]
[Tôi thừa nhận, tôi có tội. Nhưng mà cảnh này thơm quá tôi không nhịn được! Mẹ nhỏ và con chồng cực hạn giằng co. Vì cô, anh tình nguyện tự làm mình bị thương để giả làm máu trinh, tắm nước lạnh để kìm nén! Đây nào phải là không tình nguyện, rõ ràng là yêu sâu đậm! DNA đam mỹ của tôi bỗng nhiên trỗi dậy!]
[Nữ phụ độc ác rõ ràng là muốn câu dẫn, vừa rồi còn cố tình nhân cơ hội hôn nam chính, sướng muốn chết rồi chứ gì, tưởng dùng thân thể trói buộc nam chính là có thể leo lên vị trí cao à? Hừ, đợi nữ chính xuất hiện rồi, cô cứ chờ xem!]
Họ nói rất nhiều điều tôi không hiểu, nhưng cũng biết là đang mắng tôi. Trong lòng tôi hơi buồn bực. Tôi đã nhận thức rõ thân phận và địa vị của mình rồi, sau này thật sự sẽ không đến gần Giang Hạc Đình nữa. Vừa rồi cũng không phải cố ý hôn anh. Có thể đừng nhìn tôi nữa, cũng đừng mắng tôi nữa được không…
Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sau đêm tân hôn, tôi không làm phiền Giang Hạc Đình nữa. Anh luôn bận rộn, gặp nhau ở vườn cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu. Tôi rất biết ơn anh đã giúp tôi che mắt qua đêm tân hôn. Thực ra ngoài vẻ ngoài lạnh lùng, anh luôn rất tốt. Tôi cũng sẽ cất giấu những tâm tư không nên có, an phận thủ thường, làm tốt bổn phận người mẹ kế của anh, tuyệt đối không cản trở tình yêu của anh và “nữ chính”.
Ngày Tô Mạn Sanh đến, cả Giang gia đều tràn ngập không khí vui mừng. Những dòng chữ kia cũng sôi sục:
[Aaa, nữ chính cục dàng cuối cùng cũng xuất hiện! Nữ phụ độc ác mau chóng xuống đài đi, không được bắt nạt nữ chính cục dàng của chúng ta!]
[Nói thật, nữ phụ độc ác cũng sắp xuống rồi còn gì? Cô ta căn bản không hề quấn lấy nam chính đòi ăn cơm, đi dạo, ngủ cùng, thậm chí một lần cũng chưa từng tìm nam chính, ngày nào cũng xem sổ sách, quản lý gia sản, học tập công việc… Chẳng lẽ cô ta cầm nhầm kịch bản nữ chính à?]
[Hình như bạn trên nói đúng… Tôi học chuyên ngành còn không chăm chỉ bằng cô ta, nếu cô ta thật sự không thích nam chính, cũng không bắt nạt nữ chính, vậy nam nữ chính làm sao phát triển tình cảm đây? Mà thôi, làm một Đại phu nhân làm việc cho nam nữ chính cũng không tệ nhỉ?]
[Chịu thua, chẳng lẽ tình cảm nam nữ chính nhất định phải do nữ phụ độc ác thúc đẩy à? Không có nữ phụ độc ác thì không có tình yêu đích thực à? Thật nực cười!]
[Nói vậy cũng không đúng, không có nhóm nữ phụ độc ác làm đối chứng thì làm sao có thể làm nổi bật sự lương thiện đáng yêu của nữ chính cục dàng của chúng ta chứ?]
Buổi tiệc tối, tôi mặc bộ sườn xám thêu kim tuyến đắt giá nhất, khoác áo choàng lông cáo trắng, tô son đỏ thẫm. Cố gắng làm cho mình trông giống một Đại phu nhân, điềm tĩnh đoan trang nghênh đón Tô Mạn Sanh.
Tô Mạn Sanh vừa du học từ nước ngoài trở về, xinh đẹp ngời ngời, mặc chiếc váy ngắn cổ vuông màu trắng tinh khôi, thời thượng và sang trọng. Cử chỉ điệu bộ toát lên vẻ quý phái của tiểu thư phương Tây, hoàn toàn khác với tôi, người sinh ra trong một gia đình truyền thống.
Khoảnh khắc cô ta cùng Giang Hạc Đình bước vào thật sự rất xứng đôi. Tôi đè nén nỗi chua xót trong lòng, mỉm cười chào đón bọn họ.
Tô Mạn Sanh liếc nhìn tôi một cái, cũng mỉm cười đưa tay ra: “Nice to meet you, Mrs. Jiang.”
Tôi chưa học tiếng Anh, không hiểu. Sợ làm Giang Hạc Đình mất mặt, tôi chỉ biết lo lắng nhìn anh. Giang Hạc Đình gạt tay Tô Mạn Sanh xuống, nhíu mày giải thích: “Tô tiểu thư đang dùng tiếng Anh chào hỏi mẹ.”
“Ồ… à.”
Mặt tôi nóng bừng, xấu hổ xoắn chặt ngón tay. Tô Mạn Sanh che miệng cười khẽ. Giang Hạc Đình lạnh mặt, có vẻ không vui. Chắc là thấy tôi làm anh mất mặt rồi.
Lúc ngồi vào bàn, không hiểu sao Giang Hạc Đình lại ngồi cạnh tôi. Đó vốn là chỗ trống dành cho Giang lão gia. Sắc mặt Tô Mạn Sanh lập tức có chút khó coi. Không ổn rồi. Nhưng tôi cũng không tiện dạy bảo Giang Hạc Đình.
Trong bữa ăn, Tô Mạn Sanh cứ nói chuyện nước ngoài mà tôi không hiểu, còn xen lẫn rất nhiều tiếng Anh. Cô ta giả vờ áy náy che miệng: “Ôi, đều tại em cứ nói mấy chuyện này, Đại phu nhân chưa từng ra nước ngoài, chắc là không hiểu gì cả phải không?”
Tôi lịch sự mỉm cười: “Tô tiểu thư và Giang thiếu gia lâu ngày gặp lại, không cần phải để ý đến một người lớn tuổi như tôi.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗