Đêm động phòng hoa chúc cùng bài vị, vị thiếu soái lạnh lùng kia đã khẽ câu lấy nút thắt trên sườn xám của tôi.
"Mẹ nhỏ, đêm nay tôi động phòng thay cha."
Mặt tôi đỏ bừng, thầm vui mừng mối tình đơn phương thời niên thiếu cuối cùng cũng được đền đáp, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy dòng chữ hiện lên:
[Nữ phụ ngốc ghê chưa kìa, không biết nam chính chỉ là làm cho xong nghi thức, căn bản không thích cô ta. Trời sáng sẽ tìm cách tránh xa cô mẹ kế này cho xem]
[Phải đấy! Nhà cửa nữ phụ sa sút đến mức phải đi xung hỉ, còn ảo tưởng có thể nối lại tình xưa với nam chính, tự biến mình thành nữ phụ độc ác.]
[Chán thứ não yêu đương, cô ta còn tính kế hãm hại nữ chính, chọc giận nam chính rồi bị vứt bỏ, sau đó bị quân địch hành hạ đến chết, cả nhà cũng bị diệt sạch, đúng là đáng đời!]
Tay tôi run lên, nhẹ nhàng đẩy người con chồng ra.
Cảm nhận được lồng ngực người đàn ông bỗng nhiên căng cứng, mắt tôi đỏ hoe, cắn môi nhỏ giọng nói:
"Đừng... tôi sợ..."
1.
"Đại phu nhân, sao tự nhiên lại đổi ý vào lúc này?"
Bà mối bên cạnh lập tức biến sắc, gắt gỏng trách móc tôi.
"Những gì tôi dạy cô trước đây, cô đều quên hết rồi sao? Phu nhân không thể cự tuyệt yêu cầu ân ái của chồng, những kiểu hầu hạ cũng không được thiếu!"
Cho dù chỉ là gả cho một bài vị, trước khi xuất giá, bà mối cũng đã đặc biệt dạy tôi rất nhiều.
Trong những cuốn sách nhỏ kia toàn là tranh xuân cung, đủ loại tư thế, dụng cụ, thủ đoạn, muôn hình muôn vẻ.
Khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Tôi nắm chặt vạt sườn xám, ngước mắt len lén nhìn Giang Hạc Đình bên cạnh.
Anh hơn tôi hai tuổi.
Dung mạo thanh tao quý phái, trầm tĩnh lạnh lùng, quanh thân tỏa ra mùi hương tuyết tùng thoang thoảng.
Áo gi-lê đã được cởi ra, đặt trên tay vịn gỗ lim.
Trên chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm, cà vạt đen được thắt chỉnh tề.
Anh cúi đầu liếc nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng thờ ơ.
Chẳng có chút dục vọng nào ư?
Trái tim đang đập thình thịch bỗng chốc nguội lạnh.
Những dòng chữ này quả nhiên không sai.
Anh vốn là thanh mai trúc mã, là vị hôn phu của tôi, bây giờ lại thành con chồng của tôi.
Sau khi Nhiễm gia sa sút, để níu kéo quan hệ với Giang gia, tôi bị gả cho bài vị của Giang lão gia, làm xung hỉ phu nhân.
Gặp lại Giang Hạc Đình, lòng tôi chua xót, nhưng cũng thầm vui mừng.
Cho rằng dù chỉ gả cho một bài vị, cũng coi như là vợ chồng trên danh nghĩa với vị thiếu soái lạnh lùng này.
Cũng coi như hoàn thành mối tình đơn phương vô vọng trong lòng.
Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là tôi tự mình đa tình.
Tôi nắm chặt cổ áo, cắn môi.
Đột nhiên tôi không muốn thân thiết với anh nữa.
Cũng không dám nữa.
Thấy vậy, Giang Hạc Đình lạnh lùng lên tiếng.
"Cô không muốn?"
Tôi còn chưa kịp trả lời, bà mối đã vội vàng kéo tôi.
"Thiếu soái đại nhân, cô ấy nào có tư cách không muốn? Đây đều là quy củ đã định sẵn!"
"Dù lão gia không còn nữa, cũng phải do Thiếu soái đại nhân thay lão gia động phòng với phu nhân!"
Bà ta sợ việc không thành, tiền lễ đã hứa bị trừ, thế nên dùng sức mạnh, một cái giật tung nút thắt của tôi!
Cổ áo bung ra, lập tức lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mềm mại.
"A!"
Tôi hét lên kinh hãi, vội vàng che ngực.
Bà mối đắc ý cười hai tiếng, giữ chặt cổ tay tôi kéo về phía giường.
Tôi ôm ngực, căn bản không thoát khỏi bà ta.
Cho dù Nhiễm gia đã sa sút, tôi cũng từng là thiên kim tiểu thư của Nhiễm gia, chưa từng chịu sự sỉ nhục khó coi như vậy.
Tôi vừa tức vừa sợ, nước mắt tủi nhục không kìm được rơi xuống.
"Không... đừng..."
"Đủ rồi!"
Hành động giằng co đột ngột dừng lại.
Giang Hạc Đình nắm chặt tay bà mối, giọng nói lạnh băng.
"Buông ra."
Bà mối kêu đau buông tay, vừa cầu xin tha thứ vừa lùi lại một chút, nhưng không rời khỏi tân phòng.
Giang Hạc Đình nhíu mày ra lệnh:
"Ra ngoài!"
Bà mối sợ anh, nhưng cũng không nỡ bỏ tiền lễ, chỉ đành bực bội nói:
"Vậy lão thân sẽ đợi ở sau bình phong, đêm nay phải lấy được khăn đỏ của phu nhân, lão thân mới có thể báo cáo nhiệm vụ."
2.
Bình phong ở ngay trong tân phòng, thêu hình uyên ương đùa giỡn.
Lờ mờ có thể nhìn thấy động tĩnh bên phía giường cưới, cũng có thể nghe rõ ràng.
Trên tấm chăn cưới đỏ thẫm thêu hình song long hí châu.
Nút thắt của tôi bị giật đứt, chỉ có thể luống cuống che ngực.
Tôi xấu hổ và sợ hãi đến mức nước mắt rơi lã chã.
Những dòng chữ kia cũng không ngừng hiện lên:
[Sao nữ phụ lại đột nhiên không muốn nữa rồi? Rõ ràng vẫn luôn thầm mến nam chính, nhìn thấy nam chính liền đỏ mặt cúi đầu, biết được có thể động phòng với nam chính, còn ôm gối trong chăn vui mừng hồi lâu]
[Sao có thể thật sự không muốn? Nhất định là thủ đoạn lạc mềm buộc chặt thôi, dáng người cô ta đẹp, ngực to, sườn xám đều bị căng ra rồi, gia đình thì sa sút, ngoài cái thân thể này ra còn gì nữa, chẳng lẽ còn coi mình là đại tiểu thư à? Lộ ra vừa hay để câu dẫn người ta, bà mối cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi~]
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗