Chương 10
Đăng lúc 00:31 - 03/06/2025
59
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng rõ. Tôi thấy nóng, vùng vẫy một chút mới phát hiện mình đang được Giang Hạc Đình ôm trong lòng. Dưới lớp chăn, da thịt của hai người cọ vào nhau, vậy mà lại không mặc gì cả! Bộ ngực mềm mại của tôi áp vào lồng ngực rắn chắc của anh. Bên hông... hình như cũng bị cái gì đó chống lên...

 

Tôi càng lúc càng nóng, vặn vẹo muốn thoát khỏi vòng tay của anh. Giang Hạc Đình khẽ rên một tiếng, cánh tay từ phía sau giữ chặt vai tôi, kéo tôi sát vào lòng hơn. Chỗ nào cũng... sát hơn...

 

Giọng anh khàn khàn, mang theo ý cảnh cáo nồng đậm:

 

"Mẹ nhỏ, đừng chạy..."

 

Tôi không thể cử động, xấu hổ đến mức sắp khóc.

 

"Giang Hạc Đình, không được như vậy... Tôi... tôi là..."

 

Giang Hạc Đình khẽ cười, ghé sát tai tôi nói nhỏ:

 

"Nhiễm Ngọc Nùng, em không phải."

 

"Ngay từ đầu em đã không phải, người tự mình đến cầu hôn em, cùng em cử hành hôn lễ, là anh."

 

"Bát tự trong thiếp cưới cũng là của anh."

 

Tôi trợn tròn mắt. Chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Hạc Đình, người luôn thanh cao và giữ lễ, lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.

 

"Là anh vô dụng, sau khi du học trở về không biết Nhiễm gia đã xảy ra biến cố lớn như vậy."

 

"Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy hôn ước với em, nghe nói em sắp làm vợ xung hỉ cho Giang gia, anh mới vội vàng chạy về."

 

Đôi mắt đen của Giang Hạc Đình sâu thẳm, anh cắn lên cổ tôi, căm hận nói:

 

"Nhiễm Ngọc Nùng, em chỉ có thể là vợ của anh, ai cho phép em làm mẹ kế của anh chứ?"

 

"Trước khi anh đi, chúng ta rõ ràng đã nói sẽ kết hôn mà."

 

Anh cắn không mạnh, giống như một nụ hôn nũng nịu. Tôi cảm thấy tê dại, luống cuống giải thích:

 

"Em… em không còn cách nào khác, các trưởng bối của Giang gia đã sớm hủy hôn ước của chúng ta, vì Nhiễm gia, em chỉ có thể..."

 

Anh ôm tôi chặt hơn.

 

"Anh biết, đều tại anh về muộn, để em phải chịu nhiều khổ cực như vậy."

 

"Nhưng dù em đã trở thành mẹ kế của anh, anh cũng tuyệt đối sẽ không buông tay."

 

Anh mím môi, ánh mắt lóe lên, lại có chút bối rối bất an.

 

"Lúc du học, anh luôn nhớ đến em, từ rất lâu trước đây, trong lòng anh chỉ có mình em."

 

"Nhưng bây giờ thời thế loạn lạc, Giang gia cũng không yên ổn, bọn họ nhân lúc anh không có ở đây, lại định ra hôn sự hoang đường như vậy, anh cũng chỉ có thể dùng sính lễ của mình để đổi em về."

 

"Đêm tân hôn, em không muốn, anh tưởng em hận anh, nên không dám mạo phạm."

 

Tôi không ngờ mọi chuyện lại là như vậy. Tôi mở to mắt nhìn anh, nước mắt lưng tròng.

 

"Em cứ tưởng... anh đã sớm không thích em nữa... cũng hận em đã không đợi anh..."

 

Giang Hạc Đình tự trách và hối hận.

 

"Sao anh có thể hận em được? Anh chỉ hận mình thất hứa, ngay cả chuyện nhà em mấy năm nay xảy ra như thế nào cũng không biết, để em mới vừa trưởng thành đã phải một mình gánh vác cả gia đình!"

 

"Anh tưởng em oán hận anh, định sau khi kết hôn sẽ từ từ bù đắp cho em, nhưng lại để em hiểu lầm, còn phải chịu nhiều khổ cực như vậy."

 

"Ngọc Nùng, từ nay về sau, anh chỉ có mình em là phu nhân của Giang gia."

 

"Chẳng bao lâu nữa anh sẽ không còn bị bọn họ khống chế, để em trở thành Thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận."

 

Anh ngừng một chút, cẩn thận hỏi tôi:

 

"Nhưng quốc nạn đang ở trước mắt, Giang gia nắm giữ rất nhiều tuyến đường vận chuyển ở nhiều nơi, còn có rất nhiều việc phải làm."

 

"Sau khi chúng ta chiến thắng cuộc chiến này, anh dự định sẽ tiếp tục việc học ở nước ngoài, đến lúc đó, em có bằng lòng đi cùng anh không?"

 

Giọng nói dịu dàng của anh như lướt qua trái tim tôi, ngứa ngáy, tê tái. Tôi không thể tin được nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Trong lòng như có thứ gì đó bị kìm nén bấy lâu nay, cuối cùng cũng được phép bộc phát, nở rộ. Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.

 

"Hạc Đình, em... em vẫn có thể là vợ anh sao?"

 

"Em vẫn có thể thích anh, có thể cùng anh đi đến cuối con đường này sao?"

 

Giang Hạc Đình khẽ nhếch môi, áp trán lên trán tôi.

 

"Ngọc Nùng, điều đó là điều anh hằng mong ước."

 

Ánh mắt anh nhìn tôi long lanh như ánh sao đêm, khóe môi cong lên như đang cười nói.

 

"Vậy thì từ mai, em phải học tiếng Anh cho giỏi đấy."

 

Tôi nhìn anh chăm chú, gật đầu thật mạnh.

 

Anh cúi đầu, thăm dò hôn lên môi tôi.

 

Vành tai ửng đỏ, anh khẽ hỏi:

 

"Được không?"

 

Tôi không còn kìm nén cảm xúc mãnh liệt của mình nữa.

 

Ôm lấy cổ anh, tôi đáp trả nụ hôn ấy bằng tất cả sự nhiệt thành.

 

Những dòng chữ phụ đề vẫn còn đang om sòm:

 

[Được rồi được rồi, đúng là một đứa con bất hiếu! Bất hiếu đến tận giường mẹ nhỏ!]

 

[??? Vậy là ngay từ đầu thằng nhóc này đã tính toán hết rồi đúng không?]

 

[Không phải chứ, cốt truyện sụp đổ thành cái dạng gì thế này? Giờ thành truyện mẹ nhỏ rồi à?]

 

[Nữ chính chính thức bị đá bay đi đâu rồi? Ghê tởm chết được!]

 

[Thích thì xem, không thích thì cút, độc ác như thế còn gọi là nữ chính cái gì? Tôi thấy thế này là tốt rồi đấy chứ!]

 

……

 

Nhưng tất cả những điều đó giờ đã không còn quan trọng nữa.

 

Hai trái tim hòa làm một, dẫu thời thế loạn lạc, nơi này vẫn là bến đỗ của lòng tôi.

 

-Hết-

 

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,214
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,434
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Một Bước Thành Thái Giám, B...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,698,618
Đang Tải...