Ta lặp đi lặp lại những chuyện đã xảy ra gần đây.
Hoàng đế muốn Vũ Văn Ung kế vị, mà Bắc Địch chính là mối họa lớn nhất trong tương lai.
Vậy ông ta sẽ làm thế nào để bản thân yên tâm?
Tất nhiên, giết hắn là yên tâm nhất.
Ngô Nguyên thấy ta đột nhiên lật mình leo lên ngựa, liền đuổi theo hỏi:
“Thiếu phu nhân, người đi đâu thế, tối còn về ăn cơm không?”
“Nói với mẫu thân, ta dẫn Bùi Cảnh cùng về ăn cơm!”
Ta vẫn đánh giá thấp khả năng cưỡi ngựa của mình.
Hồi nhỏ mẫu thân từng dạy ta cưỡi ngựa, nhưng nhiều năm như vậy ta đã quên sạch sành sanh.
Hãn huyết bảo mã trong tay ta còn chạy không nhanh bằng xe lừa.
Cuối cùng vào một ngày trước khi Bùi Cảnh chính thức đàm phán, ta đã kịp tới quán dịch.
Bùi Cảnh thấy ta thì khá bất ngờ.
Ngược lại, thái tử Vũ Văn Ung lại vô cùng vui vẻ, kéo ta đi bắt bướm.
“Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến rồi, họ không thèm chơi với ta, chúng ta vào rừng bắt bướm có được không?”
Nhìn vẻ ồn ào ngu ngốc của nó, ta không nhịn được nhẹ nhàng bóp cổ nó.
Ngay khi ta chuẩn bị dùng sức, Bùi Cảnh bèn kéo ta vào trong phòng.
Hắn nắm vai ta, trong lòng còn vương vấn nỗi sợ hãi: "Nàng làm gì vậy?"
"Chỉ khi nó chết, mọi chuyện mới kết thúc." Ta không kìm được rơi lệ, ngước nhìn Bùi Cảnh đầy quyến luyến: "Chàng mới không phải chết..."
Đồng tử Bùi Cảnh co rút mạnh, có chút hoảng loạn.
"Nàng đã biết hết rồi ư?"
"Khó đoán lắm sao? Bệ hạ cần một lý do quang minh chính đại để phát binh, mà sứ thần bị chết trong lúc đàm phán chính là lý do tốt nhất."
Từ sau khi hai nước ngừng chiến năm ngoái, bá tánh và triều thần đều không muốn khơi lại nỗi đau, hoàng đế không tìm được cớ để lại gây chiến.
Bùi Cảnh vừa chết, ông ta có thể lập tức phát binh chinh phạt Bắc Địch.
Hoàng đế biết, trận chiến với Bắc Địch này nhất định phải đánh.
Không đánh ở triều đại này, thì phải đánh ở triều đại sau.
Nhưng đến lúc đó, đứa nhi tử ngốc nghếch của ông ta phải ứng phó thế nào với địch quốc hùng mạnh, binh cường mã tráng đây?
Ông ta muốn khi mình còn sống, trao lại một vương triều phồn thịnh, an ổn cho Vũ Văn Ung.
Có như thế ông ta mới có thể yên lòng xuống suối vàng đoàn tụ cùng tiên hoàng hậu.
Nhưng sự yên lòng của ông ta lại phải đánh đổi bằng sinh mệnh của con cái nhà người khác.
Bùi Cảnh không nói không rằng, lập tức muốn đẩy ta đi.
"Nàng đã biết chuyện, thì không nên đến đây, mau quay về đi."
"Ta không đi."
"Bệ hạ đã triệu kiến ta riêng, lần đàm phán này nhất định phải có một người hy sinh để tế cờ. Nếu ta không chết, thì sẽ là cô mẫu trong hậu cung và phụ mẫu ở kinh thành... hoặc có lẽ là nàng."
Ta khóc lóc ôm chặt lấy Bùi Cảnh.
"Có thể đợi ngày mai kết thúc ta hãy rời đi được không? Nếu chàng thật sự... thì phải có người đưa chàng về kinh thành chứ."
Bùi Cảnh im lặng không nói, xem như ngầm đồng ý.
Đêm đó, chúng ta ôm nhau ngủ.
Tựa như một đôi phu thê bình thường, cùng nhau trò chuyện về chuyện vui thời thơ ấu, sẻ chia những câu chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đối phương chưa xuất hiện trong đời mình.
Cho đến khi trời sáng.
Lần đầu tiên ta cảm thấy thứ rạng đông mang đến không phải hy vọng, mà là tuyệt vọng.
Sứ giả Bắc Địch đã đóng ngọc chương lên hòa ước đình chiến.
Tiếp theo là đến lượt Bùi Cảnh.
Ta nắm chặt cây trâm hoa mai trong tay, dự định tự sát trước Bùi Cảnh một bước.
Dù sao bệ hạ cũng chỉ cần một lý do để xuất binh.
Bất kỳ công dân Đại Chu nào bị sát hại trong buổi đàm phán cũng đủ để thảo phạt Bắc Địch.
Ta đã lén đổi dao găm của Bùi Cảnh thành lưỡi cùn, hắn sẽ không tự làm mình bị thương được.
Ta vốn chỉ là một cô nhi vô thân vô thích, còn Bùi Cảnh thì khác.
Hắn có phụ mẫu yêu thương, có tiền đồ rộng mở, không nên đoạn tuyệt tại nơi này.
Ngay khi ta chuẩn bị ra tay, Vũ Văn Ung vốn im lặng bỗng trở nên cuồng loạn bất an.
"Mẫu hậu, ta muốn mẫu hậu!"
Nó lăn lộn trên mặt đất, lấm lem đầy bùn đất.
Các sứ thần Bắc Địch cười vang, vẻ mặt như thể đang nói:
Cho dù ngừng chiến thì đã sao, mười năm sau thiên hạ này vẫn là của chúng.
"Điện hạ, mau đứng dậy."
Bùi Cảnh tiến đến kéo nó dậy, nhưng Vũ Văn Ung lại hất tay hắn ra.
Nó cứ thế chạy nhảy lung tung trong phòng như thể phát điên.
Người Bắc Địch hoàn toàn không thèm để nó vào mắt.
Đột nhiên, tiếng cười chợt im bặt, tất cả mọi người đều sững sờ.
Vũ Văn Ung lại lao thẳng vào thanh bội đao trong tay thị vệ Bắc Địch.
"Điện hạ!"
Ta và Bùi Cảnh lập tức lao tới.
Nhưng bội đao của người Bắc Địch đã được rút ra, Vũ Văn Ung ngã ngửa ra đất.
Máu tươi ồ ạt trào ra từ lỗ máu trên ngực nó.
Bùi Cảnh ôm nó vào lòng, ta dùng tay ra sức bịt chặt vết thương.
"Điện hạ, ngài cố gắng chịu đựng, chúng ta sẽ đi tìm lang trung ngay!"
Vũ Văn Ung yếu ớt hỏi ta: "Tỷ tỷ, có người chết trong lúc đàm phán, phụ hoàng sẽ vui vẻ, phải không?"
"Đêm qua ngài đã nghe thấy hết ngoài cửa sao?"
"Ta nghe các người nói phụ vương hy vọng hôm nay sẽ có một người chết. Mọi người đều bảo ta là phế vật, ta cũng muốn giúp phụ hoàng san sẻ nỗi lo, khiến người vui vẻ."
Ta bật khóc không thành tiếng: "Phụ hoàng của ngài chưa bao giờ nghĩ ngài là phế vật, bất luận ngài làm gì, ông ta đều vui vẻ."
Nó ngửa mặt nhìn trời, thỏa mãn mỉm cười: "Vậy thì tốt..."
Vũ Văn Ung nhanh chóng tắt thở.
Nó không hiểu sự đổi thay mây mưa của triều đình, cũng không hiểu mưu tính kế hoạch của hoàng đế.
Giống như một đứa trẻ thơ chỉ mong phụ thân mình được vui vẻ.
Thật đáng buồn và châm biếm thay.
Tin tức truyền về kinh thành, hoàng đế lập tức ngất xỉu tại Kim Loan Điện.
Thậm chí còn chưa đợi chúng ta về kinh nhận tội, bệnh tình của hoàng đế đã chuyển biến xấu cấp tốc.
Trong cơn hôn mê, miệng ông ta vẫn luôn gọi tên tiên hoàng hậu.
Sau khi tiên hoàng hậu bệnh mất, ông ta cũng chỉ còn lại một cái xác không hồn trên thế gian này.
Giờ đây, ngay cả đứa con của họ cũng đã rời xa ông ta.
Thái y nói, bệ hạ đã không còn ý chí cầu sinh nữa.
Ngày chúng ta về đến kinh thành, tiếng chuông tang vang vọng khắp kinh đô.
Bệ hạ đã băng hà.
Bởi vì hoàng đế chỉ có một nhi tử là Vũ Văn Ung, thế nên hoàng hậu đã nhận nuôi một đứa trẻ sơ sinh trong tông thất, tôn lập làm tân đế, còn bản thân bà ấy trở thành thái hậu nghe chính sự sau rèm.
Ta thấy nụ cười của bà ấy đã nhiều hơn trước rất nhiều.
Bà ấy muốn chiêu mộ Bùi Cảnh vào triều làm quan, giúp bà ấy lập thế đứng vững chắc trong triều.
Mà ta thì đã sớm chán ghét mọi thứ ở kinh thành, dự định trở về cố trạch Giang Nam định cư.
Ngày chia tay, Bùi Cảnh thay ta tiễn đưa.
Hắn đưa ta đi suốt ba dặm đường, cuối cùng ta không nhịn được hỏi hắn: "Rốt cuộc chàng định đưa ta đến khi nào?"
"Ai nói ta đưa nàng đi? Ta cũng muốn tới Giang Nam, chúng ta vừa hay tiện đường."
"Chàng không làm quan lớn nữa sao?"
"Từ chức rồi." Mái tóc Bùi Cảnh tung bay theo gió: "Ai đó từng nói sẽ dùng nhà cửa của nhạc mẫu để làm chốn dung thân cho ta, không thể nói lời mà không giữ lời."
Ta lại làm nũng giận dỗi, không chịu chấp nhận hắn.
"Ngay cả hòa ly thư chàng cũng đã viết xong rồi, không được gọi mẫu thân ta là nhạc mẫu."
"Thế thì hòa ly cũng được. Cùng lắm ta lại đến cửa cầu thân thêm lần nữa. Nếu nàng không thấy phiền, chúng ta cưới nhau thêm vài lần cũng được."
Ta dừng bước, nghiêm túc nhìn hắn: "Bùi Cảnh, ta vẫn thích chàng khi chàng còn giả làm kẻ ngốc, ít lời."
Chúng ta trở về cố trạch Giang Nam định cư, mở một thư viện ở đó.
Hai năm trôi qua, phu thê Quốc Công cũng dọn đến.
Bùi Cảnh cười nói mình đã nhập tế.
Ta thì thấy điều đó chẳng hề quan trọng.
Bởi vì chỉ cần gia đình ở bên nhau, đó mới là việc quan trọng nhất trên đời.
- Hết -
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗