Chương 6
Đăng lúc 08:02 - 22/10/2025
519
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!


Nhấp vào nút TIẾP TỤC ĐỌC TRUYỆN để mở trang quảng cáo. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Ra tay ở đây là thích hợp nhất.


Tiểu Hầu gia họ Cố tức giận hất tay ta ra, sau đó cười gằn ra lệnh cho thái tử: “Biểu ca, nữ nhân này kháng lệnh ngươi, mau hạ chỉ giết nàng ta đi.”


Thái tử chảy dãi, nghiêng đầu nhìn ta.


“Mặt nàng rất sạch sẽ, không có bùn đất.”


“Đồ ngu xuẩn, không phải kháng lệnh, là bùn đất! Ta bảo ngươi giết nàng ta, lẽ nào ngươi không nghe lời ta nữa sao?”


Ở đây không có người ngoài, bộ mặt thật của Tiểu Hầu gia họ Cố lộ ra không sót chút nào.


Ta sợ hãi rụt rè thì thầm vào tai thái tử: “Hắn ồn ào quá, sắp làm chim nhỏ tỉnh dậy rồi.”


Vũ Văn Ung khư khư nắm chặt con chim chết trong tay, cơ thể không kiểm soát được mà run rẩy.


“Không được làm chim nhỏ tỉnh dậy, không được!”


Tiểu Hầu gia họ Cố giật lấy con chim ném xuống đất: “Đồ ngu, nó chết rồi.”


Ta giơ tay cho Tiểu Hầu gia họ Cố một cái tát: “Ta đã bảo là đừng làm ồn chim nhỏ!”


Nhân lúc hắn ta chưa kịp phản ứng, ta lại cho hắn ta thêm một cái tát nữa.


Ánh mắt Tiểu Hầu gia họ Cố thoáng hiện sát khí, hắn ta dùng sức nắm chặt vai ta, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi chán sống rồi.”


Ta liếc mắt thấy kiệu của hoàng đế đang đi về phía này, cả một đoàn người rầm rộ sẽ vừa vặn nhìn thấy những gì Tiểu Hầu gia họ Cố đang làm với ta.


Ta cười nhẹ một tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Hầu gia họ Cố, ta lùi về phía sau một bước.


Trước khi ngã xuống, ta túm lấy Vũ Văn Ung, kéo nó cùng ngã khỏi giả sơn.


Trong mắt người khác, trông như thể Tiểu Hầu gia họ Cố đã đẩy chúng ta xuống.


Ta tính toán mọi chuyện, nhưng lại không tính được Bùi Cảnh sẽ đột nhiên lao tới cứu ta.


Hắn ôm ta thật vững, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.


Vũ Văn Ung cũng được đám cung nhân trải người ra làm đệm thịt che chắn trước khi ngã xuống.


Tiểu Hầu gia họ Cố kinh hoảng thò đầu xuống từ giả sơn.


“Ta không hề đẩy ngươi xuống, là ngươi tự ngã.”


Lồng ngực Bùi Cảnh phập phồng, cố nén cơn giận.


“Ngươi làm phu nhân của ta bị thương, sau lại mưu toan ám hại trữ quân, thật sự coi thiên hạ này là của Cố gia các ngươi sao?”


Lời này, vừa lúc bị bệ hạ vừa mới đến nghe thấy.


Tuy Vũ Văn Ung không bị thương, nhưng đã chịu kinh sợ, hình như bệnh ngốc càng nặng hơn một chút.


Hoàng đế thịnh nộ, tước bỏ tước vị và lưu đày Tiểu Hầu gia họ Cố.


Ai bảo Tiểu Hầu gia họ Cố thường xuyên nói năng bừa bãi bên ngoài, rêu rao thái tử nghe lời hắn ta nhất, sau này lên ngôi thiên hạ sẽ là của Cố gia hắn ta.


Hoàng đế đã muốn trừ bỏ hắn ta từ lâu rồi.


Nhưng ta lại chẳng vui vẻ chút nào, bởi vì Bùi Cảnh vì cứu ta mà đã để lộ ra mình không phải là kẻ ngốc.


Liên tiếp mấy đêm, ta bị ác mộng quấn thân.


Trong mộng không ngừng hiện lên cảnh hoàng đế lạnh lùng hỏi Bùi Cảnh.


“A Cảnh, sao hôm nay ngươi lại trông khác thường ngày, chẳng lẽ trước kia đều đang lừa gạt trẫm?”


Và cảnh tượng tiếp theo, Quốc Công phủ lửa lớn bùng cháy, tất cả mọi người đều ngã xuống trong vũng máu.


Ta đột ngột tỉnh giấc, chăn đệm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.


“Mơ thấy ác mộng à?”


Giọng nói ấm áp trầm thấp của Bùi Cảnh truyền đến từ đỉnh đầu, như ánh dương mùa đông khiến lòng ta bình yên.


Sau khi chúng ta thành thân, hắn vẫn luôn trải đệm ngủ dưới sàn cạnh giường ta.


Lúc này hắn đang ngồi ở cuối giường, lau đi mồ hôi lạnh trên trán ta.


Ta nắm chặt lấy tay hắn, gấp gáp nói: “Hay là cả nhà chúng ta dọn về Giang Nam đi, mẫu thân ta có để lại cho ta một căn nhà cũ ở Kim Lăng, đủ cho cả nhà chúng ta ở.”


Ta đã suy nghĩ mấy ngày, đây là cách tốt nhất ta có thể nghĩ ra.


Bùi Cảnh khẽ cười: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ cả nhà, bảo vệ nàng.”


“Nhưng chàng đã giả ngốc bao nhiêu năm, đột nhiên bại lộ, tất nhiên sẽ khiến bệ hạ nghi kỵ.”


“Yên tâm đi, nàng và phụ mẫu sẽ không sao đâu.”


Hắn càng nói như vậy, ta càng bất an.


Ta luôn cảm thấy Bùi Cảnh đang tính toán một việc không thể quay đầu lại.


Điều bất ngờ là, hoàng đế không hề làm khó dễ Bùi Cảnh, ngược lại còn rất vui mừng trước việc hắn đã khôi phục thần trí.


Đại Nội gửi đến mấy đợt hạ lễ.


Hoàng đế còn thêm quan tấn tước cho Bùi Cảnh, giao việc đi sứ Bắc Địch cho hắn.


Chuyến đi sứ Bắc Địch lần này là để chính thức trao đổi hòa ước đình chiến.


Nếu có thể thuận lợi trở về sẽ bảo đảm hai nước vô sự trong mười năm.


Ngày tiễn Bùi Cảnh ra khỏi thành, ta tiễn hắn đến tận ngoài cổng thành.


Bùi Cảnh thắt chặt đai áo choàng cho ta, nhìn gương mặt ta, thất thần.


Ta cười hắn: “Ngẩn ngơ gì thế?”


Hắn khẽ kéo khóe miệng: “Chỉ là muốn nhìn nàng thêm một chút.”


“Đi đi về về cùng lắm là năm ngày, đâu phải không trở về nữa.”


“Ta đã tấu thỉnh bệ hạ, bảo ông ta trả lại hồi môn của mẫu thân nàng cho nàng, sau này nàng chính là tiểu phú bà tự do nhất Đại Chu, thậm chí ta còn có chút hối hận khi đồng ý hòa ly với nàng.”


Sao hôm nay hắn nói chuyện cứ lạ lùng thế.


Lạ lùng đến mức khiến người ta nghẹn mũi.


Ta lườm hắn một cái: “Bây giờ chàng hối hận vẫn còn kịp, dù sao ta vẫn chưa viết xong hòa ly thư.”


Bùi Cảnh chợt ôm ta vào lòng, khẽ thì thầm bên tai ta.


“Cưới nàng được một năm, vẫn chưa tặng nàng món quà nào, ta đã đặt một bất ngờ ở đầu giường nàng, đợi nàng về nhà rồi hãy xem.”


Vũ Văn Ung không xa đang nổi cơn thịnh nộ, giục nhanh lên đường.


Chuyến đi sứ Bắc Địch lần này, thái tử cũng phải đi cùng.


Nhìn đội ngũ của bọn họ dần khuất xa, dự cảm xấu trong lòng ta càng lúc càng mạnh mẽ.


Việc đầu tiên khi trở về nhà, chính là đi tìm “bất ngờ” Bùi Cảnh để lại cho ta.


Trong chiếc hộp gỗ chạm khắc cạnh gối có một chiếc trâm cài hoa mai, bên dưới trâm là một phong hòa ly thư.


Ta bực bội ném hòa ly thư sang một bên.


“Cái này mà gọi là bất ngờ sao?”


Nếu đã muốn từ biệt, nên đối mặt, nói chuyện rõ ràng mới phải phép.


Ngô Nguyên dắt đến một con hãn huyết bảo mã, nói là Bùi Cảnh để lại cho ta.


“Đây là do thiếu gia tự mình nuôi lớn, nói là để lại cho thiếu phu nhân, sau này bất kể người muốn đi đâu, nó đều có thể chở người đi.”


Ta thoáng thấy miếng ngọc bội Ngô Nguyên đeo bên hông, trông giống đồ vật của Bùi Cảnh.


Y nhận ra ánh mắt của ta, ngượng ngùng giải thích:


“Thiếu gia biết ta luôn thích nó, nên lúc đi đã tặng ta.”


Bùi Cảnh đã chuẩn bị quà cho tất cả mọi người.


Không đúng, quá không đúng rồi.

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Tướng Công Nhà Ta Không Ngố...
Tác giả: Một Miếng Bánh Đào Lượt xem: 11,975
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,214
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,434
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Đang Tải...