Chương 3
Đăng lúc 08:02 - 22/10/2025
596
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!


Nhấp vào nút TIẾP TỤC ĐỌC TRUYỆN để mở trang quảng cáo. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Tay ta ra sức, mãi cho đến khi sức lực giãy giụa của Liễu Thị ngày càng yếu đi, sắp sửa bị sặc chết thì tỷ tỷ lao tới, giằng co với ta: "Buông mẫu thân ra, mau tới kéo con điên này ra!"


Ta bất ngờ buông tay, tùy tiện ném đầu Liễu Thị lên bàn ăn.


Ngay khi Liễu Thị vừa hoàn hồn, bà ta định giơ tay tát ta.


Nhưng cái tát không kịp giáng xuống.


Bởi vì Bùi Cảnh đã đi vòng qua bình phong không biết từ lúc nào, hắn vỗ tay, ngân nga bài đồng dao ta vừa dạy, tiện tay hất cái tát của Liễu Thị.


Liễu Thị trợn tròn mắt, dường như không thể tin nổi, từng sợi tóc dính trên mặt đều đang chảy nước.


Khóe miệng Bùi Cảnh khẽ nhếch lên: "Ô oa đường, ô oa đường..."


"Hai tên ngu xuẩn các ngươi!"


Ngô Nguyên, tiểu tư thân cận của Bùi Cảnh, giương kiếm chắn trước người ta và Bùi Cảnh, lạnh giọng quát: "Tại hạ phụng mệnh bảo vệ thiếu gia và thiếu phu nhân, thân gia phu nhân xin đừng vô lễ."


"Ngươi... Là nó... quá đáng mà! Vừa rồi rõ ràng nó muốn dìm chết ta, chẳng lẽ Quốc Công phủ các ngươi muốn bao che sao?"


Ngô Nguyên cười lạnh một tiếng: "Phu nhân nói xem, thiếu phu nhân trói gà không chặt của chúng ta, có năng lực giết được người sao?"


Ta và Bùi Cảnh đang nắm tay nhau xoay vòng.


"Ô oa đường, ô oa đường, có thê tử mới tè dầm."


Khách khứa cười thầm càng khiến Liễu Thị thêm phần chật vật.


Tỷ tỷ chỉ vào ta giận dữ nói: "Rõ ràng vừa rồi nó muốn giết mẫu thân ta!"


Ta vỗ tay cười ngây dại: "Liễu di nương và mẫu thân ta cũng chơi trò ấn đầu vào nước, vui quá, vui quá!"


Liễu Thị bị cơn giận làm cho mờ mắt, vẫn không chịu bỏ qua, bị phụ thân chạy tới ấn chặt vai.


Sắc mặt phụ thân âm trầm: "Chủ mẫu mà làm ra dáng vẻ chật vật này thì còn ra thể thống gì nữa, còn không mau đi thay y phục!"


Ánh mắt thâm sâu của phụ thân dò xét đánh giá ta.


Ta không hề né tránh, chỉ nở một nụ cười ngây ngô với ông ta.


Vừa rồi làm ầm ĩ với Liễu Thị nên xiêm y của ta cũng bị bẩn.


Ta mượn cớ thay y phục để trở về viện của mình, Bùi Cảnh cũng đi theo.


Chẳng mấy chốc, ta tìm thấy một con hổ vải may bằng mảnh vụn trong tủ quần áo, lần này ta về là vì nó.


Bên trong giấu một phong thư mật.


Ta ẩn mình trong nhà nhiều năm, luôn tìm kiếm tội chứng của Tướng phủ.


Ta sắp đặt để bản thân được gả đi là để tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc mà Tướng phủ khó lòng lay chuyển được.


Đợi đến khi cả nhà bị tru di, ta có thể thuận lợi thoát thân.


Ta nắm chặt con hổ vải, thề thầm rằng rất nhanh thôi, cả Lâm gia phải trả giá bằng máu.


Năm đó, mẫu thân ta vẫn còn là chính thất phu nhân, Liễu di nương thừa cơ lúc mẫu thân ta đang tắm thuốc, dìm chết mẫu thân ta trong bồn thuốc.


Lúc đó ta mới sáu tuổi, trốn trong tủ quần áo không dám hó hé tiếng nào, tận mắt chứng kiến mẫu thân bị sát hại qua khe hở.


Đợi Liễu di nương đi rồi ta mới dám ra, muốn tìm phụ thân để tố cáo.


Nhưng ta lại vô tình nghe thấy phụ thân và Liễu di nương bàn bạc cách chia chác của hồi môn của mẫu thân ta.


Lúc đó ta mới biết, hóa ra toàn bộ Lâm gia đều là hung thủ giết mẫu thân ta.


Mẫu thân ta với thân phận cô nhi một mình gây dựng trở thành thương nhân giàu có nhất Đại Chu, sau đó mang theo vạn quán gia tài gả cho phụ thân ta.


Mẫu thân tưởng rằng mình đã tìm thấy tình yêu đích thực, nhưng không ngờ từ đầu đến cuối, phụ thân chỉ thèm muốn của hồi môn của bà.


Để sống sót, ta khóc ngất bên linh vị mẫu thân, tỉnh lại thì đã trở thành đứa ngốc.


Phụ thân dùng tiền của mẫu thân, một bước lên mây.


Còn Liễu Thị trở thành chủ mẫu, vì danh tiếng hiền lương của mình, bà ta giữ lại mạng sống cho ta.


Ta cất con hổ vải đi, lúc đứng dậy thì phát hiện Bùi Cảnh đang tò mò nhìn khắp phòng ta.


Liễu Thị sợ mất mặt nên đã cho người sửa sang lại viện của ta trước khi chúng ta hồi môn.


Bà ta đổi tất cả bàn ghế cũ nát trong phòng ta thành gỗ lê hoa mới tinh, lại cho người trồng đầy hoa trong sân vốn cỏ dại um tùm.


Nhưng bà ta lại bỏ qua tấm chăn đệm mỏng manh rách rưới trên giường, chỉ có một chiếc áo mùa đông đầy miếng vá trong tủ, và lối đi đầy rêu xanh trong sân.


Những thứ cần phải duy trì hàng ngày này, không thể che giấu trong chốc lát.


Bùi Cảnh nhìn chằm chằm chiếc áo mùa đông của ta một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì.


Đột nhiên hắn nhìn về phía ta, ta lập tức giương nụ cười ngây dại lên, chủ động nắm lấy tay hắn.


"Phu quân, chúng ta về nhà thôi."


Lần này hắn không chậm chạp, lập tức gật đầu.


"Được, về nhà."


Ta và Bùi Cảnh đi từ biệt phụ thân và Liễu Thị.


Liễu Thị đã thay một bộ xiêm y khác, dưới ống tay áo hoa lệ tinh xảo, một chiếc vòng tay phỉ thúy màu xanh ngọc bích ẩn hiện.


Ta vừa nhìn đã nhận ra, đó là của hồi môn của mẫu thân ta!


Những năm qua, Liễu Thị đã trộm rất nhiều trang sức hồi môn của mẫu thân, giờ đây ngay cả chiếc vòng phỉ thúy vô giá này cũng dám đeo, quả thực là nghĩ rằng không ai nhớ đến chuyện năm xưa.


Liễu Thị cố ý dùng tay đeo vòng kéo tay ta lại, lải nhải những lời khách sáo kiểu tề gia nội trợ.


Ta nghĩ bà ta đang thăm dò ta, vì những lời ta nói trên sảnh đường vừa nãy.


Bà ta muốn thăm dò xem ta có chủ động đòi lại chiếc vòng này không.


Vậy thì ta chiều theo ý bà ta vậy.


Ta nắm chặt lấy chiếc vòng phỉ thúy, dùng sức kéo xuống, miệng kêu lên: "Con sâu xanh lớn, trên người bà có con sâu xanh lớn!"


Chiếc vòng phỉ thúy dễ dàng bị ta giật ra.


Quả nhiên không phải đồ của mình, cố đeo vào cũng không hợp.


"Đồ vô lễ!"


Liễu Thị muốn báo thù chuyện vừa rồi, dùng sức đẩy ta một cái.


Ta trượt chân, ngã vào hồ nước lạnh băng.


Nước hồ tràn qua người ta, ánh sáng trên đầu ngày càng xa.


Trong lúc giãy giụa dưới nước, ta vẫn nắm chặt chiếc vòng tay, mơ hồ như nghe thấy tiếng mẫu thân dặn dò tha thiết.


"Sống sót...”


"Phải cố hết sức để sống sót..."


Ta dùng sức đạp chân bơi lên mặt nước.


Đột nhiên xung quanh như có người rơi xuống, tiếng người rơi xuống nước nối nhau ầm ầm.


Chuyện gì thế này?


Ta ướt sũng bò lên bờ, phun ra một ngụm nước, ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Cảnh đang vung một cây sào tre dài trên bờ.


Hắn vung sào tới ai, người đó đều bị đánh văng xuống nước.


"Thê tử, ta đến cứu nàng đây! Mau nắm lấy cây sào!"


Vừa rồi bờ hồ còn rất náo nhiệt, giờ chỉ còn lại hai chủ tớ Bùi Cảnh và Ngô Nguyên.


Liễu Thị và tỷ tỷ đều đang vùng vẫy dưới nước.


Ai muốn lên bờ, Ngô Nguyên sẽ làm bộ muốn giúp, sau đó "vô tình" đẩy người đó xuống hồ.

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Tướng Công Nhà Ta Không Ngố...
Tác giả: Một Miếng Bánh Đào Lượt xem: 11,977
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,214
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,435
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Đang Tải...