Tiểu Hầu gia họ Cố liều mạng giãy giụa, gào thét thảm thiết: “Cứu mạng! Cháy rồi, cứu mạng!”
“Phu quân giỏi quá, làm lại lần nữa!”
Soạt!
Lại thêm một lỗ thủng nữa.
Gia đinh của Tiểu Hầu gia họ Cố đều bị Ngô Nguyên chặn lại.
Ngô Nguyên cười hề hề che đậy: “Thiếu gia và thiếu phu nhân nhà ta đang chơi cùng Tiểu Hầu gia nhà các ngươi thôi mà, không sao đâu, không sao đâu.”
Ta nháy mắt ra hiệu cho Bùi Cảnh.
Hắn nhìn theo ánh mắt của ta, thấy một quầy bán pháo tết bên đường.
Bùi Cảnh lập tức hiểu ý, cầm bật lửa đi tới trước quầy trong tiếng kêu gào tuyệt vọng của Tiểu Hầu gia họ Cố.
“Bùi Cảnh, ngươi bình tĩnh đi, cái thứ đó không thể đốt đâu!”
“Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta sẽ không nói hai ngươi là đồ ngốc nữa, mau thả ta ra!”
Khoảnh khắc vô số pháo tết được châm ngòi, ta dùng sức quăng Tiểu Hầu gia họ Cố về phía chúng.
Tiếng kêu thảm thiết của hắn ta vang vọng khắp đêm.
Bùi Cảnh bịt tai ta, lôi ta trốn sang một bên, nhìn đống pháo tết nổ lốp bốp khiến Tiểu Hầu gia họ Cố chạy trốn khắp nơi.
“Ta thề sẽ không bỏ qua cho phu thê các ngươi! Á á á!”
Ta cười vỗ tay: “Ngươi còn muốn tìm chúng ta chơi nữa à? Hoan nghênh nhé!”
Trước khi bỏ đi, Tiểu Hầu gia họ Cố tức giận chỉ vào Bùi Cảnh:
“Đừng tưởng ngươi có một cô mẫu làm hoàng hậu thì giỏi giang, sau này thiên hạ là của biểu ca ta, đến lúc đó xem hắn có thể dung tha cho ngươi không.”
Biểu ca của Tiểu Hầu gia họ Cố chính là thái tử đương triều, Vũ Văn Ung.
Nghe vậy, ánh mắt Bùi Cảnh lập tức trở nên lạnh lẽo, ta chưa từng thấy hắn nghiêm túc đến thế.
Vũ Văn Ung là nhi tử của tiên hoàng hậu, vì sinh non nên bẩm sinh yếu ớt và ngu ngốc, lên năm tuổi mới mở miệng nói chuyện.
Mặc dù triều thần đều kịch liệt phản đối lập hắn ta làm thái tử, nhưng hoàng đế vẫn vì thê tử quá cố mà nhất quyết làm theo ý mình.
Ta nghĩ, ta đã đoán ra tại sao Bùi Cảnh lại phải giả làm kẻ ngốc nghếch.
Hắn và thái tử ngang tuổi nhau, một người là thần đồng trong các gia tộc triều thần, một người là trữ quân ngu ngốc xuất thân hoàng gia.
Hoàng đế bụng dạ hẹp hòi thì làm sao có thể chịu được.
Chỉ khi Bùi Cảnh cũng biến thành kẻ ngốc, mất đi sự sắc bén, mới có thể đổi lấy sự yên tâm của hoàng đế.
Cố gia tìm đến cửa đòi lý lẽ.
Quốc Công phu nhân vẫn giữ thái độ cực kỳ tốt nhưng không hề hối cải.
“Hai đứa ngốc như chúng nó thì có thể làm nổ tung Hầu gia nhà ngươi chắc?”
Hàm ý là, đường đường là Hầu gia mà còn không đối phó được với hai đứa ngốc sao?
Người Cố gia á khẩu không trả lời được, đành cụt hứng quay về.
Tuy nhiên, chuyện này bị Cố gia làm ầm ĩ đến tận Đại Nội.
Trong danh sách những người vào cung tạ ơn dịp cuối năm nay, lại có tên ta và Bùi Cảnh.
Những năm trước, yến tiệc trong cung này tuyệt đối không thể để hai đứa ngốc như chúng ta tham dự.
Quốc Công phu nhân bảo ta và Bùi Cảnh đến thỉnh an hoàng hậu trước.
Hoàng hậu là một người cực kỳ hiền lành, chiều chuộng ta và Bùi Cảnh mặc sức làm loạn trong cung.
Bất kể chúng ta hành xử hoang đường đến đâu, bà ấy cũng chỉ mỉm cười cưng chiều, dặn cung nhân không được ràng buộc chúng ta.
Ta diễn hơi mệt, lén hỏi Bùi Cảnh: “Chúng ta còn phải ở lại đến khi nào, ta đã lăn lộn trên đất ba lần, leo cây té xuống hai lần, thật sự không còn sức để làm loạn nữa.”
“Hiện tại là lúc nàng thư thái nhất, lát nữa mới là trận chiến khó khăn.”
Vẫn còn ư?
Chẳng mấy chốc ta đã hiểu ý Bùi Cảnh nói.
Bệ hạ muốn ta và Bùi Cảnh cùng tham dự gia yến.
Khi thái giám đến truyền chỉ, trên mặt hoàng hậu đầy vẻ cô đơn, ta nhận ra cuộc sống của bà ấy chẳng hề vui vẻ.
Dù sao hoàng đế vẫn yêu tiên hoàng hậu sâu sắc, cách dăm ba bữa lại viết một bài thơ hoài niệm vong thê, hoàn toàn không để bà ấy vào mắt.
Trong gia yến, ta liếc mắt một cái đã thấy Tiểu Hầu gia họ Cố.
Xem ra cục diện hôm nay là do hắn ta bày ra.
Hắn ta đắc ý nhìn chúng ta tiến vào, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.
Ta cười toe toét với hắn ta.
Nếu hắn ta muốn tìm chết, ta sẽ cho hắn ta toại nguyện.
Giọng thái giám the thé hô to: “Gặp mặt bệ hạ còn không mau quỳ xuống vấn an!”
Bùi Cảnh không động đậy.
Ta mặc kệ hắn, quỳ xuống đất cộc cộc dập đầu: “An chưa, an chưa?”
Đợi đến khi ta dập đầu đến mức đầu óc choáng váng, Bùi Cảnh mới chậm rãi quỳ xuống.
“Tham kiến bệ hạ!”
Hoàng hậu sợ hãi giải thích: “Bệ hạ đừng trách, hai đứa trẻ này… ngài cũng biết…”
Hoàng đế không nói một lời, nhìn chằm chằm ta và Bùi Cảnh, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Đúng lúc này, bên ngoài điện truyền đến tiếng cười ngây ngô, một nhóc mập mạp chạy như gió vào, trên tay còn cầm một con chim chết.
Nó chạy đến trước mặt hoàng đế, như dâng bảo vật mà đưa con chim chết tới.
“Phụ hoàng, người xem, con ru con chim nhỏ ngủ rồi, nó ngủ say trong tay con đấy.”
Ta lén ngẩng đầu.
Chắc hẳn vị này chính là thái tử điện hạ.
Quả nhiên, trước mặt một đối thủ có thiên phú, diễn xuất của ta vẫn chưa đủ tinh tế.
Vẻ mặt hoàng đế vốn đang căng thẳng lập tức dịu lại, từ ái xoa đầu Vũ Văn Ung.
“Hoàng nhi giỏi lắm.”
Hoàng đế già lại dùng giọng trách cứ nói với hoàng hậu: “Bình thường nàng chăm sóc thái tử thế nào, sao lại để thứ này xuất hiện bên cạnh Thái tử?”
Hoàng hậu cúi đầu thuận mắt: “Là thần thiếp sơ suất, sau này sẽ chú ý.”
Lúc này hoàng đế mới lạnh nhạt liếc nhìn phu thê ta một cái.
“Đứng lên đi.”
Gia yến vừa mới bắt đầu được một lát, Tiểu Hầu gia họ Cố đã đào cho ta và Bùi Cảnh mấy cái hố.
Hắn ta luôn tìm đề tài để chúng ta phạm lỗi.
Nhưng hắn ta không biết, ta và Bùi Cảnh đều không phải kẻ ngốc thật, đương nhiên sẽ không rơi vào bẫy hắn ta đã bày ra.
Thái tử đột nhiên kêu gào muốn ra ngoài chơi, ta hớn hở xán lại gần, trước khi đi còn túm lấy Tiểu Hầu gia họ Cố.
“Chơi chim nhỏ thôi!”
Tiểu Hầu gia họ Cố ghét bỏ hất tay ta ra.
“Cái đồ ngốc nhà ngươi, mau thả ta ra, ta không đi với các ngươi!”
Xem ra lần ở Thượng Nguyên đã khiến hắn ta bị ám ảnh rồi.
Lúc này, bệ hạ ngồi trên cao nghe thấy lời hắn ta nói, sắc mặt đã tối sầm đến đáng sợ, nhưng hắn ta lại hoàn toàn không hay biết.
Ta dẫn thái tử đi chơi ở giả sơn.
Vừa nãy ta đã tính toán, độ cao này ngã xuống chắc chắn không đến nỗi chết.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗