Ta dứt khoát ngồi trên bờ, liên tục vỗ tay cổ vũ cho hai người họ.
"Chơi nước kìa, cùng nhau chơi nước kìa!"
Mắt thấy Liễu Thị chìm trong nước ngày càng lâu, chỉ còn lại lác đác vài chuỗi bong bóng nổi lên mặt nước.
Tiếng mắng chửi của tỷ tỷ cũng trở nên đứt quãng.
Cuối cùng phụ thân dẫn gia đinh chạy đến, giận dữ chỉ vào Bùi Cảnh.
"Quá đáng! Cho dù ngươi là công tử Quốc Công phủ, cũng không thể công khai hành hung trong nhà ta. Nếu thê nhi ta có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ cáo ngươi lên tận ngự tiền!"
Bùi Cảnh không nói một lời nắm chặt cây sào tre, nghiến răng nghiến lợi, như đang tích trữ sức mạnh.
Bỗng dưng hắn rống lên một tiếng, xông thẳng về phía ta.
“Thê tử mau túm lấy, ta tới cứu nàng!”
Một gậy hất luôn cả phụ thân ta xuống hồ nước.
Ta bị nhiễm lạnh trong hồ, trên đường về phát sốt hôn mê.
Trong cơn mơ màng, ta cảm thấy mình được hơi ấm bao bọc.
Bùi Cảnh đắp tấm áo da cáo lửa của hắn lên người ta, nắm chặt tay ta để sưởi ấm.
Ta nghe hắn liên tục thúc giục xe ngựa đi nhanh hơn nữa.
Điều gì khiến một người luôn chậm chạp nửa nhịp đột nhiên trở nên vội vã như vậy? Hẳn là vì quan tâm nên loạn trí.
Cơn bệnh này của ta kéo dài trọn mười ngày.
Những năm tháng sống trong Lâm gia luôn thiếu thốn đói khổ, nên cơ thể ta rất yếu, một căn bệnh nhỏ cũng phải mất rất lâu mới khỏi.
Trong khoảng thời gian ta bệnh nặng đã xảy ra hai chuyện có liên quan đến ta.
Không lâu sau khi chúng ta trở về, Tướng phủ sai người đến đòi lý lẽ.
Quốc Công phu nhân một mình chống trăm người, miệng lưỡi sắc bén đối đáp quần nho.
“Tức phụ nhà ta bị các ngươi hại suýt mất mạng, các ngươi còn mặt mũi đến đây đòi lý lẽ sao? Hơn nữa, hai đứa ngốc như chúng nó thì có thể giết cả nhà ngươi chắc?”
Cuối cùng đối phương đành ôm thất bại mà quay về.
Chuyện thứ hai, không biết vị nghĩa sĩ nào đã lén lút vào đêm khuya, dùng cung tên bắn một phong thư tố cáo vào xe ngựa của Ngự sử đại nhân.
Trong thư liệt kê tội trạng kết bè kéo cánh, tham ô, gian lận trong thi cử của Lâm thừa tướng suốt những năm qua.
Chứng cứ xác thực, thiên tử thịnh nộ, lập tức hạ lệnh tru di cửu tộc.
Còn ta vì đã xuất giá nên thoát được một kiếp.
Ngay khi nhận được tin tức này, ta bèn kiểm tra con hổ vải.
Ta phát hiện hổ vải đã bị người khác động tay động chân, chứng cứ bên trong đã không cánh mà bay.
Vốn dĩ, việc tố cáo Lâm gia phải do ta thực hiện.
Nhưng rốt cuộc là ai đã thay ta mang chứng cứ đi?
Ánh mắt của đám nha hoàn nhìn ta đầy sự đồng cảm, trong mắt họ, ta hẳn là một đứa trẻ mồ côi không phụ không mẫu.
Ta giả vờ như không hiểu, ôm con hổ vải hớn hở chạy ra khỏi cửa.
“A Mãn đi tìm phu quân chơi đây!”
Ta tìm khắp phủ, cuối cùng thấy Bùi Cảnh ở trên mái nhà.
Khó khăn lắm ta mới trèo đến bên cạnh hắn, bị ánh nắng chói chang khiến mắt mở không ra.
“Phu quân chơi gì thế?”
“Ngắm sao.”
Ta dẹp nụ cười ngốc nghếch sang một bên: “Đóng vai kẻ ngốc quá lâu, xem ra phu quân cũng khá thuận tay nhỉ?”
“Thê tử cũng không tệ, lúc mới gặp, ta thật sự tưởng nàng là đứa ngốc.”
“Vậy chàng phát hiện ta giả vờ từ lúc nào?”
“Một cô nương ngốc thật sự, tuyệt đối không thể sống sót trong Lâm gia chuyên ăn thịt người để đợi ngày xuất giá.”
Không ngờ người hiểu ta nhất lại chính là Bùi Cảnh.
“Mẫu thân ta bị kế mẫu và phụ thân liên thủ sát hại, đa tạ chàng đã thay ta gửi chứng cứ, giúp mối thù giết mẫu thân kéo dài mười mấy năm của ta cuối cùng cũng được báo đáp.”
Bùi Cảnh nói khi ta hôn mê, trong miệng liên tục lẩm bẩm muốn báo thù cho mẫu thân, còn khư khư bảo vệ con hổ vải kia.
Hắn sợ bị người khác nghe thấy sinh chuyện ngoài ý muốn, nên mới tự đi một chuyến.
Ta trịnh trọng cảm tạ hắn: “Chuyện này vốn không nên kéo chàng vào, sau này ta nhất định sẽ báo đáp chàng.”
“Nàng không cần khách sáo như vậy, dù sao chúng ta…”
“Đợi triều đình kiểm kê xong hồi môn của mẫu thân rồi trả lại cho ta, ta sẽ tự viết hòa ly thư, đa tạ chàng đã chăm sóc ta suốt thời gian này.”
Bùi Cảnh nhíu mày: “Nàng muốn đi sao?”
“Cả đời của mẫu thân ta bị giam cầm trong nội trạch, đổi lấy kết cục bị phu quân và thiếp thất sát hại, ta không muốn cũng bị giam cầm trong thâm trạch, hơn nữa, hôn sự giữa ta và chàng vốn là một trò cười, không cần phải xem là thật.”
Mắt Bùi Cảnh tối sầm, miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Vậy ta chúc nàng vạn dặm giang sơn, tự tại tùy ý.”
“Nhất định rồi.”
Thu hoạch đông tàng, thời gian trôi mau.
Ta đã gả vào Quốc Công phủ được nửa năm.
Lễ hội đèn lồng Thượng Nguyên, Quốc Công phu nhân đồng ý để ta và Bùi Cảnh cùng nhau ra ngoài ngắm đèn.
Trước khi ra cửa, Bùi Cảnh đích thân khoác áo da cáo bạc trắng tuyết lên người ta, lại nhét một cái túi chườm nóng vào tay ta, chắc chắn ta bị quấn thành một cái bánh ú mới hài lòng kéo ta ra cửa.
Đây là mùa đông ấm áp nhất ta từng trải qua.
Năm ngoái, triều ta và Bắc Địch đã ký kết thư đình chiến, cuối cùng bá tánh cũng có thể đón một cái Tết an lành.
Vì vậy, hội đèn năm nay vô cùng náo nhiệt, người chen chúc khắp các ngõ hẻm.
Bùi Cảnh ghé sát tai ta dặn dò: “Đi sát bên ta, đừng để lạc mất.”
Ta bất lực giơ hai bàn tay đang nắm chặt của hắn và ta lên.
“Chàng nắm chặt như thế này, không ai tách rời hai ta được đâu.”
Ánh đèn muôn màu rực rỡ, pháo hoa râm ran nổ tung ở đằng xa, ta nhìn gương mặt Bùi Cảnh mà có chút thất thần.
Đúng lúc này, lại có kẻ không có mắt đâm sầm vào.
Giọng nói đáng ghét của Tiểu Hầu gia họ Cố vang lên phía sau.
“Hai đứa ngốc các ngươi có mắt không vậy hả, đụng trúng bổn Hầu gia còn không mau xin lỗi!”
Ta hít một hơi sâu, sau đó cười ngây ngô quay người lại.
Tiểu Hầu gia họ Cố lớn tiếng chế giễu: “Mọi người mau xem, ai nói đồ ngốc không biết yêu đương, nhìn xem hai đứa chúng nó còn dắt tay nhau kìa, đúng là không biết xấu hổ.”
Ta giơ bàn tay còn lại lên, lắp bắp nói: “Dắt tay? Ngươi cũng muốn dắt tay chơi cùng chúng ta à?”
Nói rồi, ta không cần biết phải trái gì, lập tức túm lấy cánh tay hắn ta, khiến hắn ta không thể giãy ra được.
Bùi Cảnh móc bật lửa từ trong tay áo ra, phấn khích hô to muốn đốt pháo hoa.
Soạt một tiếng, hắn đã đốt một lỗ thủng lớn trên tay áo gấm của Tiểu Hầu gia họ Cố.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗