Vừa chuẩn bị xong, đi đến cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện của ba cha con bên trong.
“Phụ hoàng vẫn còn giận mẫu hậu sao?” Là giọng nói mềm mại của con gái.
“Phụ hoàng đừng giận mẫu hậu nữa.” Giọng nói của con trai cũng chen vào, “Lúc phụ hoàng chưa tìm thấy chúng con, mẫu hậu hay khóc lắm, đáng thương lắm.”
Ta không có! Nó nói bậy.
“Ồ?” Tiêu Cẩn dường như rất thích thú, “Khóc như thế nào?”
“Khóc như thế này này.” Con trai vừa nói vừa giả vờ khóc.
Con gái vội vàng ngắt lời: “Không phải không phải, là khóc như thế này này.”
Trong phòng truyền ra tiếng khóc tranh nhau thể hiện của hai đứa nhỏ. Nghe thật mất mặt.
Ta quay đầu lại nhìn cung nữ phía sau đang nhịn cười, mặt mày đen sì đẩy cửa bước vào.
“Hai đứa còn nói bậy nữa, cẩn thận ta đánh vào tay đấy!”
Hai đứa nhỏ vội vàng nín khóc, trốn ra sau lưng Tiêu Cẩn.
Tiêu Cẩn nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt có chút ý cười không rõ ràng.
Ta cứ tưởng hắn sẽ trêu chọc ta vài câu. Không ngờ cuối cùng hắn chỉ dặn dò hai đứa nhỏ phải học hành cho giỏi, rồi rời đi xử lý công việc.
Đêm hôm đó, ta đang mơ màng sắp ngủ thì cảm thấy có người chui vào chăn của ta. Chưa kịp ngồi dậy đã bị người phía sau ôm chặt.
Tiêu Cẩn chắc là vừa tắm xong, trên người còn hơi ẩm ướt, mang theo mùi hương nhàn nhạt đặc trưng của hắn.
“Tần Thập Thất.” Cằm hắn cọ cọ lên đỉnh đầu ta, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Nếu ta cứ thế này mà tha thứ cho nàng, có phải quá dễ dàng không?”
Ta thấy lòng chua xót. Vào lúc hắn yêu ta nhất, ta lại phản bội hắn. Hắn có thể cả đời không tha thứ cho ta.
Ta quay người ôm lấy hắn, vùi đầu vào ngực hắn, khóc nói: “Đều là lỗi của ta, là ta khiến Bệ hạ khó xử.”
“Đừng khóc nữa.” Hắn cúi đầu hôn lên mặt ta.
Thấy ta cứ khóc mãi, hắn mới thở dài: “Xem ra lời hai đứa nhỏ nói quả nhiên không sai, mấy năm nay nàng khóc không ít.”
Ta trợn tròn mắt: “Ta không có khóc.”
Hắn bị ta chọc cười, gật đầu lia lịa.
“Được rồi được rồi, nàng mới không thèm khóc nhè.”
Giọng điệu hệt như đêm trước khi hắn xuất binh, dỗ dành ta ngủ.
Ngày Tiêu Cẩn sắc phong ta làm Hoàng hậu, cũng chính là ngày con trai chúng ta được lập làm Thái tử.
Hắn dường như đã chờ đợi ngày này rất lâu. Lâu đến mức không đợi được ta từng bước đi về phía hắn, liền phá lệ bước xuống đón ta.
Trước mặt văn võ bá quan, hắn nói với ta: “Trẫm đã hứa với nàng, sẽ để nàng trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ.”
Đúng vậy. Hắn nói lời nào chưa bao giờ thất hứa.
Từ khi có ta là Hoàng hậu, các đại thần bắt đầu đứng ngồi không yên, lần lượt khuyên can Tiêu Cẩn nên nạp thêm phi tần.
Nghe nói Tiêu Cẩn tức giận đến mức đập vỡ nghiên mực trong đại điện. Chu nội thị, người hầu hạ bên cạnh hắn liền đến Trường Xuân Cung tìm ta.
“Nương nương, người hãy khuyên nhủ Bệ hạ đi.” Ông ta nói với vẻ thành khẩn, “Từ xưa đến nay, bậc quân vương nào mà chẳng tam cung lục viện. Nô tài biết Bệ hạ đối với người một lòng một dạ, nhưng mà chuyện triều chính và hậu cung, cũng cần phải cân nhắc.”
Ta ngẩng đầu nhìn ông ta. Tóc mai ông ta cũng đã điểm bạc, chắc hẳn mấy năm nay đi theo hầu hạ Tiêu Cẩn cũng vất vả lắm.
“Công công.” ta đặt kim chỉ xuống, “Nhưng từ xưa đến nay, lại có người phụ nữ nào muốn chia sẻ chồng mình với người khác chứ?”
“Bệ hạ không phải người thường, hiện nay triều đình đang bất ổn…”
“Ta lại càng mong người ấy chỉ là một người bình thường.”
Cuối cùng ta vẫn đồng ý lời thỉnh cầu của ông ta. Nhưng đêm đó, ta còn chưa kịp nói chuyện này với Tiêu Cẩn thì đã bị hắn chặn họng.
Hắn hôn nhẹ lên môi ta: “Tất cả mọi người đều khuyên ta, nàng cũng muốn khuyên ta sao?”
Giọng nói rất nhẹ, như có chút uỷ khuất hiếm thấy. Khiến lòng ta mềm nhũn, nuốt hết những lời định nói vào bụng.
Ta ôm chặt eo hắn, cọ cọ vào lòng hắn: “Vậy thì cứ để ta làm yêu phi họa quốc đi.”
Danh tiếng mà thôi. Đối với ta thực sự chẳng có ích gì.
Sau đó, Tiêu Cẩn lại nổi giận vài lần vì chuyện này, phạt nặng mấy vị quan can gián. Lâu dần, cũng chẳng còn ai nhắc đến chuyện này nữa.
Tiêu Cẩn càng thêm yêu chiều ta. ta thường xuyên cảm thấy như đây chỉ là một giấc mơ.
Chỉ có những cơn ác mộng mỗi đêm, mới khiến ta tỉnh táo trong chốc lát.
Rất nhiều chuyện, không phải chúng ta giả vờ như chưa từng xảy ra, thì nó sẽ thực sự không xảy ra.
Không chỉ mình ta gặp ác mộng. Tiêu Cẩn cũng vậy. Chỉ là ban ngày, chúng ta đều im lặng không nhắc đến những cơn ác mộng đó.
Những ngày tháng cứ thế trôi qua mười năm. Con trai ta đã cao hơn ta một cái đầu. Thiếu phó mấy hôm trước vừa khen ngợi nó với Tiêu Cẩn: “Thái tử có đức trị quốc, là phúc của triều ta.”
Đây là một lời đánh giá rất cao. Tiêu Cẩn rất vui. ta cũng rất vui.
Vì vậy, sáng nay, khi con gái dắt con trai đến thỉnh an ta, xin phép ta cho chúng ra khỏi cung chơi hai ngày, ta đã đồng ý.
Hôm nay là ngày mùng bảy tháng Chạp. Tuyết rơi rất lớn.
Không có con gái ríu rít bên cạnh, Trường Xuân Cung bỗng chốc trở nên vắng lặng.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗