Tiêu Cẩn nhìn Chu nội thị bên cạnh.
Chu nội thị vội vàng cúi đầu nói: "Lý sư phó ở phòng ăn là người Hồ."
Không lâu sau, Lý sư phó cũng được tìm đến.
Sau một hồi hỏi han, Lý sư phó mới nói tờ giấy vàng này quả thực là ông ta tiện tay dùng để ghi lại thực đơn.
Lúc đưa cho Thúy Hỉ không để ý xem, mới lẫn lộn vào nhau.
Có lẽ Tiêu Cẩn hiểu là mình đã hiểu lầm ta, sau khi mọi người đều tản đi, sắc mặt mới dịu lại.
Ta không đợi hắn lên tiếng, liền quỳ xuống trước mặt hắn: "Vương Thượng phạt Thập Thất đi."
"Thúy Hỉ nói, trong Vương cung không cho phép đốt những thứ này, nhưng đây là sinh nhật đầu tiên của mẫu thân sau khi qua đời..."
Ta vừa nói vừa khóc, như thể chịu uất ức lớn lao.
Tiêu Cẩn ngồi xổm xuống bên cạnh ta.
"Không được khóc." Hắn đưa tay lau nước mắt trên mặt ta, có chút bất đắc dĩ nói, "Trẫm không phạt nàng, sang năm ngày này trẫm sẽ cùng nàng về thăm mẫu thân nàng."
Ta ngấn lệ hỏi hắn: "Thật sao?"
Hắn bế thốc ta lên, đi về phía tẩm cung.
"Trẫm chưa bao giờ nói dối."
Nhưng ta thì có.
Ta rất giỏi nói dối.
Vì hiểu lầm đêm qua, Tiêu Cẩn nói sẽ dẫn ta đi săn mùa thu.
Có lẽ ban đầu hắn cũng định dẫn ta đi săn mùa thu.
Ta vui vẻ suốt hai ngày.
Ngày đi săn, ta được Tiêu Cẩn bọc kín mít đến bãi săn.
Tờ giấy vàng hôm đó chỉ cháy một nửa, cũng không biết tin tức có truyền đi được hay không.
Đúng lúc ta đang kéo tay Tiêu Cẩn muốn hắn săn cho ta một con nai, thì trong bãi săn đột nhiên xuất hiện thích khách.
Xem ra tin tức đã truyền đi rồi.
Võ công của Tiêu Cẩn rất cao, nhưng mang theo một nữ tử yếu đuối, rất nhanh đã bị thích khách bao vây.
Người đến cứu giá rất nhanh sẽ tới.
Một trong số thích khách, nhanh tay rút kiếm đâm về phía sau lưng Tiêu Cẩn.
Ta chạm mắt với hắn, theo kế hoạch nhào về phía Tiêu Cẩn.
Thanh kiếm kia sẽ đâm vào người ta, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy mạng ta.
Nhưng khi ta nhắm mắt chờ đợi thanh kiếm đâm tới, Tiêu Cẩn quay người ôm lấy ta.
Hắn né tránh thanh kiếm, ôm ta lăn xuống sườn núi.
Một trận trời đất quay cuồng.
Không biết lăn bao lâu, ta nghe thấy Tiêu Cẩn kêu lên một tiếng.
Ta mở mắt ra liền thấy lưng Tiêu Cẩn va vào một tảng đá lớn.
Hắn nhìn ta trong lòng, ánh mắt dịu dàng như nước.
"Sao? Còn muốn trẫm nợ nàng một mạng nữa sao?"
Giọng hắn rất nhẹ, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Khiến chóp mũi ta run lên.
Ta né tránh ánh mắt của hắn: "Vương Thượng, người không sao chứ?"
Hắn không trả lời ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mới phát hiện hắn đã nhắm chặt hai mắt.
"Vương Thượng?"
Ta đưa tay dò xét hơi thở của hắn, cảm nhận được hơi thở ấm áp đó, mới thở phào nhẹ nhõm.
Là ngất đi rồi.
Ta ngồi dậy mới phát hiện trên người hắn thêm rất nhiều vết thương.
Mấy thích khách vừa rồi căn bản không làm hắn bị thương chút nào, những vết thương này chắc chắn là do bảo vệ ta, lăn từ trên núi xuống mới bị.
"Nàng khóc cái gì?" Vừa mới dìu Tiêu Cẩn đến một chỗ bằng phẳng, hắn liền tỉnh lại.
Ta giật mình, nước mắt trong mắt liền rơi xuống.
Nhỏ lên người hắn.
Hắn khó khăn giơ tay lên, dùng bàn tay bê bết máu lau nước mắt trên mặt ta: "Trẫm không sao, đừng khóc."
Ta chưa từng nghe thấy giọng điệu dịu dàng như vậy của hắn.
Cứ như thể ta là bảo vật độc nhất vô nhị của hắn.
Ta nhìn hai tay hắn, lại càng khóc thương tâm hơn.
"Đã lâu rồi không có ai đối xử tốt với Thập Thất như vậy."
Ta đã nói rất nhiều lời dối trá.
Nhưng câu này là thật.
Từ khi bảy tuổi được đưa vào hoàng cung, đã không còn ai đối xử tốt với ta như vậy nữa.
Tiêu Cẩn lại như nghe được chuyện cười gì đó, bật cười, tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu ta: "Trẫm sẽ luôn đối xử tốt với Thập Thất."
Sẽ không đâu.
Sẽ có một ngày.
Hắn sẽ hận không thể xé xác ta ra.
Thị vệ cứu giá rất nhanh tìm thấy chúng ta, đưa chúng ta về Vương cung.
Trở về Vương cung, ta mới biết vết thương nặng nhất của Tiêu Cẩn là ở sau gáy.
Gáy của hắn va vào tảng đá lớn phía sau, chảy rất nhiều máu.
Sáu vị thái y ở trong tẩm cung của hắn ba ngày ba đêm, mới cứu được hắn.
Ta cũng như nguyện được hắn tin tưởng hơn.
Sự sủng ái của hắn dành cho ta, ngày càng nhiều theo thời gian.
Ta dần dần có thể đến bất cứ nơi nào trong Vương cung, ngoại trừ Chiêu Văn Điện nơi hắn làm việc.
Những ngày tháng như vậy kéo dài cho đến một ngày ba tháng sau.
Vì thân thể ta không được khỏe, luôn cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.
Tiêu Cẩn cho thái y đến khám cho ta.
"Chúc mừng Vương Thượng, phu nhân đây là hỉ mạch, đã được hơn một tháng."
Câu nói của thái y như sét đánh ngang tai ta.
Ta mang thai con của Tiêu Cẩn.
Rõ ràng...
Rõ ràng ta đã lén uống thuốc tránh thai...
Khác với ta, Tiêu Cẩn vô cùng vui mừng.
Ngày hôm đó, tất cả cung nhân hầu hạ trong cung của ta đều được thưởng.
"Thập Thất." Đêm hôm đó, Tiêu Cẩn ôm ta vào lòng, hỏi ta, "Nàng có trách trẫm không cho nàng làm Vương hậu không?"
Ta lắc đầu: "Thập Thất thân phận hèn mọn, không dám mơ tưởng đến ngôi vị Vương hậu."
Hắn khẽ cười một tiếng.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗