Chương 8
Đăng lúc 13:13 - 01/06/2025
32
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Mấy tên thị vệ mang đao phía sau tiến lên. ta trơ mắt nhìn chúng rút đao, giết chết mấy người khách vừa nói chuyện.

 

 “Người…” ta quay người lại nhìn Tiêu Cẩn.

 

 Bao năm không gặp, hắn trông gầy đi nhiều. Khí chất hung bạo trên người hắn, giống như một con quỷ La Sát có thể ăn thịt người.

 

 Hắn từng bước một tiến về phía ta: “Sao? Bọn họ dám bàn tán về Thiên tử, chẳng lẽ không đáng chết sao?”

 

 Đúng là tội chết đến tru di cửu tộc. ta không nói được gì.

 

 Hắn sải bước đến trước mặt ta, đưa tay bóp chặt cằm ta.

 

 “Tô Thập Thất.” Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta, “À không, nghe nói nàng tên là Tần Thập Thất.”

 

 Ta bị hắn bóp đến đau điếng, nước mắt lưng tròng nhưng không nói nên lời.

 

 Hắn dường như càng thêm căm hận, lực tay càng mạnh hơn.

 

 “Không phải nàng rất thích khóc sao? Sao giờ lại không khóc?” Hắn gằn giọng hỏi ta, “Hay là, ngay cả việc khóc trước mặt ta cũng là giả dối?”

 

 Thật sự rất đau. ta cố gắng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn bật khóc.

 

 Trước kia ta thật sự không thích khóc. Về sau có lẽ là do được hắn chiều chuộng quá sinh hư, nên mới hay khóc.

 

 Bao nhiêu năm qua, dù có chịu bao nhiêu khổ cực ta cũng chưa từng rơi lệ. Vậy mà bây giờ gặp lại hắn, chỉ cần cằm bị đau một chút cũng không nhịn được.

 

 Nước mắt ta từng giọt từng giọt rơi xuống tay hắn. tay hắn run lên một chút không dễ phát hiện.

 

 Lúc này, hai đứa nhỏ từ trên lầu chạy xuống.

 

 “Nương!” Hai đứa nhỏ chạy đến bên cạnh ta, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cẩn.

 

 Con gái hỏi ta: “Nương, người này là ai?”

 

 “Nương, sao nương lại khóc?” Con trai không phân rõ phải trái, giơ chân lên đạp vào chân Tiêu Cẩn: “Có phải người bắt nạt nương không?”

 

 Tiêu Cẩn nhìn hai đứa nhỏ với vẻ mặt không thể tin được. Có lẽ hắn cũng nhận được tin ta sinh hai đứa con đã chết.

 

 Hắn buông ta ra, đi bắt đứa con trai đang đánh hắn.

 

 Thấy vậy, ta quỳ xuống, ôm chặt hai đứa nhỏ, nước mắt lưng tròng nói với hắn: “Vương… Bệ hạ, Thập Thất có nỗi khổ tâm.”

 

 Tiêu Cẩn không giết ta. Hắn đưa ta và hai đứa nhỏ về hoàng cung, nhưng không cho ta danh phận.

 

 Ta và hai đứa nhỏ sống cùng nhau ở Trường Xuân Cung, suốt nửa tháng hắn cũng không đến Trường Xuân Cung một lần. Chỉ thỉnh thoảng gọi hai đứa nhỏ đến gặp mặt.

 

 Hắn chắc là hận ta lắm.

 

 Đêm Trung thu, hắn vẫn không đến ăn cơm cùng chúng ta. Mãi đến tận khuya, sau khi cung nhân dỗ dành hai đứa nhỏ ngủ say, Tiêu Cẩn mới bước vào tẩm cung của ta.

 

 Bước chân hắn có phần vội vàng, mấy bước đã đến bên giường ta. ta vừa nằm xuống đã vội vàng ngồi dậy.

 

 Chưa kịp hành lễ, hắn đã đè lên người ta. Hơi thở hắn nồng nặc mùi rượu.

 

 “Nàng có nỗi khổ tâm gì?” Hắn ghì chặt ta dưới thân, không cho ta động đậy, từng chữ từng chữ hỏi, “Chỉ cần nàng nói, ta sẽ tin.”

 

 Ta nhìn vào mắt hắn. Da hắn trắng như tuyết, nên chỉ cần một chút đỏ cũng rất rõ ràng. Không biết là do uống rượu hay do tức giận, lúc này đuôi mắt hắn có một chút đỏ ửng rất bắt mắt.

 

 Trong điện rất yên tĩnh. Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc quyện vào nhau của chúng ta.

 

 Ta chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Thái Hậu lấy tính mạng của cha mẹ huynh trưởng ta để uy hiếp ta.”

 

 Đây là sự thật.

 

 Hắn dường như cũng đã đoán được câu trả lời của ta, cười khẽ hai tiếng.

 

 “Thôi vậy.” Hắn bất lực nói, “Cho dù nàng nói dối, ta cũng chẳng làm gì được nàng.”

 

 Nói xong, hắn cúi xuống hôn lên môi ta.

 

 Nụ hôn của hắn bá đạo và mãnh liệt, như muốn trút hết oán hận bao năm qua. Không cần loại son phấn đặc chế kia, hắn vẫn hành hạ ta rất dữ dội.

 

 Lúc sắp ngủ, hắn nằm bên cạnh ta, hỏi: “Cha mẹ huynh trưởng nàng ở đâu?”

 

 Ta quay lưng lại.

 

 “Đều đã chết.”

 

 Một đêm hoang đường, khắp nơi tan hoang.

 

 Ngày hôm sau, hắn vẫn phải đi lâm triều như thường lệ, nhưng ta lại không có sức để dậy hầu hạ hắn.

 

 “Vẫn yếu đuối như vậy.” Hắn lại trở về dáng vẻ xa cách thường ngày.

 

 Ta cũng không tức giận, nằm nghiêng nhìn hắn mặc quần áo. Hắn quay lưng về phía ta, ta liếc mắt liền thấy trên lưng hắn thêm rất nhiều vết sẹo chằng chịt. Trong đó có một vết sẹo trông như xuyên thẳng qua tim, nhìn rất đáng sợ.

 

 “Vết sẹo này…” Lúc đó chắc là đau lắm.

 

 Tiêu Cẩn quay người lại, giọng nói bình thản: “Đây là nhờ phúc của nàng đấy, đẹp không?”

 

 Không đẹp. ta nghẹn lời không nói nên lời.

 

 Từ đó về sau, thái độ của Tiêu Cẩn đối với ta tuy không tốt hơn nhiều, nhưng lại thường xuyên đến Trường Xuân Cung chơi với hai đứa nhỏ.

 

 Ta ngồi trên xích đu, nhìn về phía Tiêu Cẩn đang dạy hai đứa nhỏ viết chữ. Hắn dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của ta, quay đầu nhìn lại.

 

 Ánh nắng vừa vặn chiếu xuống đầu hắn và hai đứa nhỏ. Cả khung cảnh yên bình đến lạ thường.

 

 “Phụ hoàng.” Con gái kéo tay áo Tiêu Cẩn, “Chữ này đọc thế nào ạ?”

 

 Tiêu Cẩn thu hồi ánh mắt, đưa tay xoa đầu con gái, dịu dàng nói: “Chữ ‘Cần’, cần mẫn, Nguyệt Nhi đã biết chưa?”

 

 Hắn đối với con gái đặc biệt dịu dàng. Chẳng giống chút nào vị bạo quân khiến cung nhân sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu.

 

 Ta cũng thu hồi ánh mắt, đứng dậy định đi chuẩn bị chút điểm tâm cho bọn họ.

Bình Luận (3)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,215
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,435
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Một Bước Thành Thái Giám, B...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,698,618
Đang Tải...