Ngụy Lẫm nhìn ta một cái, rồi lại nhìn Tấn vương.
Sau đó nghiến răng đồng ý.
[Thôi được rồi, vẫn là đại sự quan trọng hơn, thê đệ của ta sống chết chưa rõ, không thể vì ý riêng mà hành động bốc đồng.]
Ta nghe vậy lập tức mỉm cười, rồi lại tạ ơn Tấn vương: “Đa tạ Tấn vương điện hạ, đại ân đại đức của ngươi, bổn cung khắc cốt ghi tâm.”
Tấn vương không động thanh sắc mỉm cười, trong lòng lại vui thầm.
[Tiểu hệ thống, ngươi có nghe thấy không, hoàng hậu khen ta đó.]
[Nàng ấy thật sự quá xinh đẹp và dịu dàng mà.]
Tiếng hệ thống than vãn vang lên: [Vì cứu đệ đệ nàng ấy mà dùng mấy năm tuổi thọ để đổi, đáng giá sao?]
Hắn ta lại không chút do dự mà trả lời.
Phía Ngụy Lẫm bên cạnh lại như muốn nổ tung.
[Hoàng hậu lại cười với Tấn vương, chết tiệt.]
[Cái mặt đẹp trai Tấn vương đáng ghét đó, sao hắn ta lại chỉ có mỗi cái mặt chứ.]
Ta nghe thấy Ngụy Lẫm ghen tuông, cười khúc khích rồi ghé sát vào tai hắn: “Tấn vương tốt thật, nhưng ta vẫn chỉ thích hoàng thượng.”
Những lời càu nhàu tiếp theo của Ngụy Lẫm suýt chút nữa đã làm ù tai ta.
…
Ngụy Húc tập hợp đại quân, khởi hành về phía biên giới.
Trên tường thành, ta đứng tiễn biệt hắn ta.
Hắn ta từ xa nhìn ta, trong lòng hứa với ta:
[Yên tâm, có ta ở đây, đệ đệ của nàng nhất định sẽ vô sự.]
Quả nhiên hắn ta nói là làm, đến ngày thứ mười ở Nam Cảnh, kinh thành đã nhận được tin thắng trận do hắn ta truyền về.
Tấn Vương suất lĩnh đại quân huyết chiến với quân địch, nhiều lần đánh thắng địch quân, thu hồi thành Vân Tọa mà triều ta đã mất.
Chỉ là khi đại quân tấn công đến biên giới địch quốc thì lại gặp phải khó khăn.
Địa thế Nam Cảnh phức tạp, núi non trùng điệp, bao trùm chướng khí, biên cương hiểm trở khó công phá.
Cục diện chiến tranh dường như đã rơi vào bế tắc.
Ngay tại thời khắc này, đệ đệ ta đã phái người đưa thư cho Tấn vương.
Thì ra, đệ đệ ta không hề làm phản, trái lại còn mượn cơ hội này để nắm rõ địa thế Nam Cảnh.
Có nó và Tấn vương trong ứng ngoài hợp, quân địch tức khắc tan rã.
Bọn họ dẫn quân tác chiến, tướng sĩ khí thế ngút trời, khiến quân địch tổn thất nặng nề, sau này e rằng khó gượng dậy nổi.
Khi nhận được tin thắng trận, ta đã khóc nức nở trong lòng Ngụy Lẫm.
[Cứ khóc thoải mái đi bảo bối, đúng là không sai được.]
[Tấn vương này cũng không tệ, mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng hắn ta quả thực rất ưu tú.]
[Hoàng hậu khóc thảm quá, ta đau lòng ghê! Những ngày qua nàng cũng thật sự chịu nhiều uất ức rồi.]
Ngoài tin tức chiến thắng đó, đệ đệ ta còn nhắc đến chân tướng của trận thua giả hàng ngày trước.
Thì ra thật sự có kẻ thông đồng với địch, đệ dệ ta đã đoán trước được điều này.
Và kẻ đó lại chính là Lâm thừa tướng.
Ngụy Lẫm bèn phái người đi tịch thu gia sản của ông ta, lục soát ra những mật thư ông ta qua lại với Nam Cảnh.
[Cái lão chó chết này quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, lại dám trong ứng ngoài hợp với địch, còn muốn vu oan hãm hại.]
[Giờ chứng cứ đã rõ ràng, ta nhất định khiến ông ta chết không toàn thây. À còn có cả nữ nhi ngu ngốc của ông ta, dắt nhau đi hết đi.]
Vừa nghĩ đến Lâm quý nhân, thì vừa hay nàng ta đến.
Bởi vì Ngụy Lẫm cố ý che giấu tin tức, nên nàng ta vẫn chưa biết phủ Thừa tướng đã bị lục soát.
Nàng ta mang đến những tảng băng vừa nghiên cứu chế tạo được, như dâng bảo vật, run rẩy đưa cho Ngụy Lẫm xem.
“Bệ hạ, gần đây trời nóng bức, ta xót xa hoàng thượng, đặc biệt tạo ra khối băng này để ngài giải nhiệt.”
Ngụy Lẫm nhìn khối băng trước mặt, chỉ ngẩn ngơ, chứ không hề thấy kinh ngạc.
[Thứ này hồi tiểu học ta đã biết làm rồi, còn lấy ra khoe khoang làm trò cười.]
Lâm quý nhân thấy Ngụy Lẫm bình thản, nhưng cũng không cảm thấy nản lòng, lại lấy ra mấy tờ giấy đã viết, đưa tới.
“Đây là mấy bài thơ phụ thân ta làm gần đây, mong hoàng thượng xem qua.”
Ngụy Lẫm cầm lấy, nhìn rất kỹ.
Lâm quý nhân cho rằng Ngụy Lẫm sẽ khen thưởng nàng ta, bèn đắc ý quay sang khoe khoang với ta.
Chỉ là câu nói tiếp theo của Ngụy Lẫm lại khiến nàng ta sững sờ.
“Tương Tiến Tửu của Lý Bạch, Phượng Cầu Hoàng, Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ của Trương Nhược Hư, không tệ, toàn là đạo văn cấp thấp cả.” Ngụy Lẫm cười nhạo nhìn nàng ta: “Ngươi sao chép còn chẳng nên hồn, bên trong còn nhiều chữ sai, e rằng cầm ra trước mặt người khác sẽ bị cười chết.”
Lâm quý nhân bị lời của Ngụy Lẫm dọa cho sắc mặt tái nhợt, run rẩy hỏi: “Ngươi cũng là người xuyên không ư?”
Ngụy Lẫm gật đầu: “Người không có văn hóa mà xuyên không thì nên khiêm tốn một chút. Thân phận như ngươi lẽ ra xuyên không nên hưởng vinh hoa phú quý, nhưng lại cứ thích tự tìm cái chết, thật kỳ quái.”
Lâm quý nhân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Ngụy Lẫm lại không có thời gian nói chuyện thêm với nàng ta, dứt khoát sai người bịt miệng kéo nàng ta xuống.
Lâm thừa tướng cũng đã nhập ngục.
Cuối cùng, hòn đá đè nặng trên ta và Ngụy Lẫm cũng được dỡ bỏ.
Ngày đệ đệ và Tấn vương khải hoàn trở về kinh thành, bá tánh trong thành đổ ra đường nghênh đón, vô cùng náo nhiệt.
Tấn vương nhìn thấy ta, câu đầu tiên chính là: “Không phụ mệnh, ta đã mang Từ tiểu tướng quân về rồi.”
Ta xúc động đến mức rơi lệ, trịnh trọng cúi người vái Tấn vương.
Tấn Vương vội vàng đỡ ta dậy, rồi lặng lẽ lui xuống, để ta và đệ đệ ôm nhau khóc nức nở.
[Đi đây, đi đây, tránh xa ta ra, ta sợ mình sẽ không nhịn được.]
[Ngụy Lẫm à, ngươi cũng chỉ may mắn xuyên không sớm hơn ta thôi, nếu không phải nàng ấy là thê tử của ngươi thì không biết bây giờ là thê tử của ai đấy nhé.]
Còn Ngụy Lẫm thì ngay cả lời xin lỗi của ta cũng không muốn nghe, nhìn ta và đệ đệ ôm nhau, vô cùng không tình nguyện, dùng sức kéo ta ra: “Yến tiệc đã bắt đầu rồi.”
[Cho dù là thê đệ cũng không được ôm hoàng hậu, nàng là thê tử của ta mà!]
[Sao ta lại cảm thấy ánh mắt của cái tên Tấn vương vừa nãy có vẻ không đúng lắm nhỉ?]
[Đừng nói hoàng hậu thích Tấn Vương nhé? Không được, cái tên Tấn vương đó còn chưa lập gia đình, hay là giết hắn ta luôn đi.]
[Nhưng hắn ta cũng coi như là một huynh đệ đáng tin cậy, thật khó xử.]
Ta nghe thấy vậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngụy Lẫm đặt lên bụng dưới của ta.
“Hoàng thượng, ta có hỷ rồi.”
Ngụy Lẫm nghe được tin tức này, lập tức sững sờ.
Hắn theo quán tính suýt chút nữa đã nhào lộn ra sau.
[Trời ơi, ta sắp làm phụ thân rồi!]
[Nữ nhi của chúng ta chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.]
[Tuyệt vời, tiểu công chúa của ta sẽ xinh đẹp giống hoàng hậu. Đến lúc đó sẽ truyền ngôi cho con bé, cho con bé làm nữ hoàng. Miễn là hoàng hậu vui, ta làm gì cũng được.]
Vài tháng sau, ta sinh hạ công chúa, Ngụy Lẫm vui mừng bế con bé đi khắp cung điện mấy vòng, còn đại xá thiên hạ.
[Tự vả mặt rồi, ngày xưa nói chỉ yêu hoàng hậu thôi, nhưng giờ chỉ cần là cốt nhục của ta, ta sẽ yêu hết.]
Nhìn bộ dạng hớn hở của hắn, ta cất đi những món quà chúc mừng mà Tấn vương và đệ đệ từ biên giới mang về, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cùng lúc đó, từ thiên lao có tin tức, Lâm quý nhân nói trước khi chết muốn gặp ta một lần.
Ta không để tâm.
Chẳng có gì đáng để gặp.
Ngụy Lẫm nghe thấy vậy lại chỉ hững hờ nói một câu: “An táng đi. Dù sao cũng là một nữ nhân xuyên không, mong kiếp sau nàng ta đừng ngu ngốc đến thế nữa.”
[Ban đầu xuyên không đến đây, còn tưởng mình là nhân vật chính, nhưng trong cung này nhiều ngày qua luôn phải cẩn trọng từng bước, như đi trên băng mỏng.]
[Nàng ta một người không có văn hóa, lại còn tự cho rằng chỉ là mình sinh muộn hơn người khác một chút thôi. Người cổ đại sinh sớm, chứ không phải ngu ngốc.]
Ngụy Lẫm tiếp tục nhẹ nhàng véo má nữ nhi: “Con nhóc này chắc cũng là người xuyên không nhỉ?”
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, ta cảm thấy dường như đứa bé trong lòng hắn lại hơi nhếch mép cười.
-Hết-
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗