Mấy ngày tiếp theo, Ngụy Lẫm đều nghỉ lại ở cung Lâm quý nhân.
Cả hậu cung đều ngưỡng mộ thịnh sủng của Lâm quý nhân, cũng cười nhạo sự thất sủng của ta.
Đúng lúc ta đang nghe cung nhân bên cạnh với vẻ mặt khó coi bẩm báo những lời đồn trong cung, Ngụy Lẫm đã đến cung của ta.
Hắn còn chưa vào đến cửa, giọng nói đã bay vào trước.
[Cuối cùng cũng gặp được hoàng hậu rồi, vui quá đi.]
[Tối nay ôm hoàng hậu chắc sẽ ngủ ngon.]
[Haiz, không biết mấy hôm không đến tìm hoàng hậu nàng có giận không?]
[Thật hết cách mà, đành phải giả vờ một chút. Chỉ là làm sao nói với hoàng hậu rằng ta chưa hề đụng Lâm quý nhân dù chỉ một ngón tay nào đây?]
[Huhu, chắc chắn trong lòng hoàng hậu, ta không còn trong sạch rồi.]
[Không được, không thể khóc, hoàng hậu thích nam nhân lạnh lùng, ta thế này nàng sẽ không yêu ta nữa mất.]
Ta bị những suy nghĩ trong lòng Ngụy Lẫm chọc cười.
Thế là ta đi đến trước mặt hắn, khẽ nắm lấy tay hắn hỏi han ân cần: “Bệ hạ vẫn chưa dùng bữa tối đúng không, vừa hay ta cũng chưa, chi bằng chàng dùng bữa cùng ta nhé?”
Ngụy Lẫm cố làm ra vẻ thâm trầm gật đầu, nhưng trong lòng lại sóng gió ngập trời.
[Hoàng hậu không trách ta, không trách ta, có phải nàng đã lạnh lòng với ta rồi không.]
[Nàng khóc đi, nàng ầm ĩ lên đi.]
[Hoàng hậu ơi, đừng học Chân Hoàn mà nản lòng thoái chí, ta không phải là kẻ phụ bạc như Đại Béo Cam đâu.]
Câu nói của Ngụy Lẫm càng lúc càng khiến ta không hiểu nổi.
Chân Hoàn là ai, Đại Béo Cam này là ai?
Nhưng trước đó cũng đã nghe nhiều tiếng lòng của hắn như vậy, ta cũng biết hắn vốn không thuộc về nơi này. Hắn cũng giống Lâm quý nhân, đến từ cái gọi là thời hiện đại.
Chắc hẳn hai người hắn nói cũng là người ở thời hiện đại.
Ta và Ngụy Lẫm vừa ngồi xuống dùng bữa.
Ta vừa gắp thức ăn, còn chưa kịp thu đũa về, Ngụy Lẫm đã lại bắt đầu than vãn.
[Hoàng hậu đúng là lạnh lòng với ta rồi, không còn gắp thức ăn cho ta nữa.]
[Rõ ràng ta cũng không tốt, hành vi này có khác gì ngoại tình đâu.]
[Tuy ta không chạm vào nàng ta, nhưng hoàng hậu đâu có biết.]
Ta nghe đến đây, tay cầm đũa khẽ dừng lại, rồi chuyển hướng đặt món ăn trước mặt Ngụy Lẫm.
“Đây là món bệ hạ thích nhất, chàng nếm thử nhiều một chút.”
Ngụy Lẫm ngẩn người.
[Hoàng hậu vẫn yêu ta, vui quá đi!]
Đúng lúc này, cung nữ bên cạnh Lâm quý nhân đến thỉnh kiến Ngụy Lẫm, nói là nàng ta mới học được bí quyết câu cá, đang cùng thái hậu câu cá, tiện thể mời Ngụy Lẫm đến xem.
Cung nữ bẩm báo xong, tai ta suýt chút nữa đã bị tiếng lòng của Ngụy Lẫm làm cho điếc.
[Cái con trà xanh đáng chết, ngừng làm trò con bò một lát là ăn không ngon ngủ không yên à?]
[Tối mịt có thấy gì đâu mà câu cá, não có vấn đề hả?]
[Nàng ta câu cá có gì mà hay ho chứ, chẳng lẽ là lấy mẫu thân nàng ta ra đánh ổ à? Mẫu thân đánh ổ càng câu càng nhiều!]
Những lời Ngụy Lẫm mắng chửi, ta chưa từng nghe qua bao giờ khiến ta chỉ có thể khẽ cắn môi để không bật ra tiếng cười.
Nhưng tuy ta đã nhịn được cười, Ngụy Lẫm vẫn dừng ánh mắt lên người ta.
“Hoàng hậu cũng nhàn rỗi mà, vậy thì cùng trẫm đi xem thử đi.”
Ta nghe xong định lập tức từ chối, nhưng Ngụy Lẫm không cho ta đáp lời, dứt khoát kéo ta đi.
[Có hoàng hậu đi cùng, cũng vững dạ hơn chút.]
[Hoàng hậu ơi, đi cùng ta đi, ta lạy nàng đó!!!]
Ta không còn cách nào khác, đành đi theo.
Nhưng suốt dọc đường, lòng ta bồn chồn không yên.
Vị thái hậu này vẫn luôn thấy ta rất chướng mắt, chỉ vì năm đó khi phụ thân ta còn tại thế, gia tộc ta đang như mặt trời ban trưa.
Thái hậu nhìn trúng quyền thế của gia tộc ta, muốn chỉ hôn ta cho Tấn vương, để mở đường cho hắn ta.
Không ngờ phụ thân ta lại nhìn trúng Ngụy Lẫm đang si tình với ta, nên đã gả ta cho hắn làm thê tử.
Vì chuyện này mà thái hậu như đã kết oán với cả gia tộc ta.
Sau khi ta và Ngụy Lẫm thành hôn, bà ta luôn thích làm khó ta công khai lẫn lén lút.
Vì vậy ngày thường trừ những buổi thỉnh an cần thiết, ta đều kính trọng nhưng giữ khoảng cách với bà ta.
Hôm nay lại thêm Lâm quý nhân ở trong cung bà ta, ta cứ cảm thấy trong lòng không yên.
Đến cung thái hậu, từ xa ta đã thấy Tấn vương khoanh tay đứng cạnh thái hậu.
Đẹp thật đấy, không thiếu một ai.
Ta thở dài một tiếng, e là đêm nay sẽ rất náo nhiệt.
Ta và Ngụy Lẫm hành lễ với thái hậu.
Thái hậu lạnh nhạt với ta, đến khóe mắt cũng không thèm nhếch lên.
Lúc này ta nghe thấy lời than vãn của Tấn vương.
[Bà mẫu thân thái hậu này già quá nên lẩm cẩm rồi hả, đến cả trà xanh cũng không phân biệt được, ba hoa chích chòe vài câu đã bị lừa gạt.]
[Hoàng hậu là một tức phụ tốt như vậy, bà lại không vừa mắt sao?]
[May mà ta phái người đi thỉnh hoàng thượng, ta quả là thông minh.]
[Không ngờ hoàng hậu cũng đến, hôm nay hình như nàng càng đẹp hơn, không dám nhìn thêm một cái, nếu bị phát hiện ta đang đỏ mặt sẽ hỏng nhân cách mất.]
[Ngụy Lẫm à, bảo vệ hoàng hậu của ngươi cho tốt vào, đừng có không giữ nam đức, kẻo lão tử sẽ thừa cơ mà nhảy vào đấy.]
Ta nhìn Tấn vương gượng gạo quay đầu đi, dưới ánh đèn cung điện, gò má hắn ta ửng hồng đáng ngờ.
Còn Lâm quý nhân thấy Ngụy Lẫm đến, lập tức sà tới ôm cánh tay hắn làm nũng.
“Hoàng thượng mau đến câu cá cùng ta đi!”
Ngụy Lẫm không lộ dấu vết hất tay nàng ta ra, kéo ta đi đến bờ.
[Cút xa ra, ta giữ nam đức nhất, ngươi đừng làm tổn hại danh tiếng của ta.]
[Nếu hoàng hậu giận rồi, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.]
Lâm quý nhân bị Ngụy Lẫm lạnh nhạt, có chút bất mãn, nhưng lại không nói được lời nào, chỉ có thể dùng sức khoét mắt nhìn ta một cái.
Tiếp đó nàng ta bắt đầu phô trương mánh lới câu cá của mình với Ngụy Lẫm, cố ý thể hiện vẻ thân mật với Ngụy Lẫm.
Thế nhưng ta và Ngụy Lẫm không hề để tâm thủ đoạn nhỏ mọn của nàng ta.
Lâu dần, nàng ta cũng chán.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗