3.
Lâm thừa tướng liệt kê mười tội trạng của ta một cách hùng hồn, thỉnh cầu Ngụy Lẫm xử trí ta, chỉ là vì muốn trút giận cho ái nữ bảo bối của ông ta.
Thế nhưng dù miệng liên tục nói phải, Ngụy Lẫm lại chần chừ không có ý định muốn xử trí ta.
Cuối cùng thậm chí vì nghe nói con mèo trong cung ta nghĩ quẩn muốn tự treo cổ, hắn bèn vội vã bãi triều.
Nghe nói Lâm thừa tướng suýt tức đến hộc máu.
Tin tức từ tiền triều vừa truyền đến cung ta, bên tai đã vang lên tiếng lòng của Ngụy Lẫm.
[Huhuhu, ta thật thông minh, hoàng hậu có khen ta không nhỉ? Lão già Lâm thừa tướng dám ép ta ngoại tình, không biết ta là người trọng nam đức nhất sao hả.]
[Đợi ta giữ vững giang sơn, nhất định phải tru di cửu tộc ngươi.]
[Không được, lát nữa gặp hoàng hậu mỹ nhân phải tỏ vẻ lạnh lùng một chút. Trong ba mươi sáu kế tán tỉnh nữ nhân đều nói rồi, làm vậy nàng ấy mới yêu ta.]
Tiếng lòng ngừng lại, hắn bước vào, vẫn dùng ánh mắt lạnh nhạt thường ngày nhìn ta.
Lần này ta chủ động tỏ ý tốt, Ngụy Lẫm vô cùng hưởng thụ.
[Cuối cùng hoàng hậu cũng chủ động rồi, nàng cảm nhận được chân tâm của ta rồi, nàng yêu ta rồi.]
[Ta muốn sinh thật nhiều thật nhiều con với nàng.]
Đêm đó, suýt chút nữa ta bị hắn giày vò chết.
Nửa tháng tiếp theo, Lâm quý nhân luôn tìm mọi cách để Ngụy Lẫm đến cung nàng ta.
Thậm chí còn không tiếc công nuôi một con mèo, ngày nào cũng dạy nó nhào lộn ra sau.
Thế nhưng Ngụy Lẫm vẫn không đi, vì bên ngoài triều đình xảy ra chuyện vô cùng khó giải quyết.
Các vương hầu có xu hướng nổi loạn.
Ngụy Lẫm mấy lần hạ lệnh triệu kiến, nhưng vương hầu các nơi đều lấy đủ lý do để không vào kinh.
Ngày đó, Ngụy Lẫm lại tới tìm ta.
[Haiz, mấy ngày nay thật hỗn loạn, đã lâu không tới thăm hoàng hậu, không biết hoàng hậu có giận ta không.]
[Những vương hầu đó thật kỳ lạ, ta chỉ là thi hành mấy chính sách hiện đại hóa, để bá tánh sống tốt hơn, có cần phải kích động đến vậy không?]
Người chưa đến, tiếng đã tới.
Thế nhưng chân trái hắn vừa mới bước vào, đã có người tới bẩm báo.
Tấn vương Ngụy Húc đã vào kinh tiến cống, nhưng gần một nửa trong số đó lại là dành cho Lâm quý nhân.
Lúc này ta mới nhớ ra.
Thuở trước hình như Lâm quý nhân từng giúp đỡ Tấn Vương, nàng ta còn là bạch nguyệt quang của Tấn vương nữa.
Lúc này Ngụy Lẫm cũng đang cười lạnh trong lòng.
[Hừ, quả nhiên Lâm quý nhân không phải người tốt lành gì, lại còn chơi trò bạch nguyệt quang nốt chu sa.]
4.
Tấn vương về kinh, ngay đêm đó tổ chức một buổi yến tiệc.
Trên yến tiệc, Lâm quý nhân vì vị phân thấp, không được ngồi gần Ngụy Lẫm, chỉ có thể ngồi trong góc nâng chén tiêu sầu.
Nhưng ánh mắt nàng ta lại không ngừng nhìn về phía ta và Ngụy Lẫm, bên trong mang theo u oán vô tận.
Thỉnh thoảng nàng ta còn ngâm hai câu thơ, cố gắng thu hút ánh mắt của Ngụy Lẫm: "Người có buồn vui ly hợp, trăng có khi tròn khi khuyết."
Thế nhưng Ngụy Lẫm không những chẳng chút thương xót, còn vô cùng ghét bỏ.
[Hề hề, không đạo văn Lý Bạch nữa, đổi sang Tô Thức rồi hả. Hôm nay đạo văn sướng một chốc, ngày mai cả nhà đi hỏa táng.]
[Trà xanh giả tạo, ta sắp nôn rồi.]
[Không chịu nổi nữa rồi, muốn gào thét, phát điên!!!]
Ta bị tiếng của Ngụy Lẫm làm cho đau tai, vừa xoa xoa tai, đã nghe thấy một tiếng vang lên.
"Tấn vương điện hạ đến."
Mọi người đang ngồi nghe vậy lập tức nhìn nhau, khẽ xì xào bàn tán.
Ta theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy Tấn vương mình khoác chiến bào, kiêu căng ngạo mạn bước vào.
Hắn ta xưa nay cao ngạo, không coi Ngụy Lẫm ra gì, khi hành lễ cũng chỉ cúi chào hời hợt một cái, còn chưa đợi Ngụy Lẫm lên tiếng, đã đứng thẳng người.
Thần sắc hắn ta tràn đầy ngạo nghễ: "Quanh năm ta ở ngoài cửa ải, đã quen không câu nệ tiểu tiết, hẳn bệ hạ sẽ không chấp nhặt ta những lễ vặt này chứ."
Vị Tấn vương này sinh ra trong tôn quý, từ nhỏ đến lớn được thái hậu vô cùng sủng ái, còn bản thân hắn ta lại càng nổi danh sau một trận chiến từ khi còn trẻ.
Trấn giữ biên cương hơn mười năm, chiến công lẫy lừng.
Nếu không phải khi còn tại thế tiên hoàng vô cùng thiên vị Ngụy Lẫm, thì bây giờ e rằng ngôi vị hoàng đế này còn không biết thuộc về ai.
Cho nên hiện tại dù Ngụy Lẫm đã đăng cơ, hắn ta cũng chẳng hề có chút tôn trọng nào.
Ngụy Lẫm nghe vậy khẽ mỉm cười, trông có vẻ vô cùng độ lượng.
"Hoàng huynh xưa nay là người phóng khoáng, sao trẫm lại trách tội chứ?"
Chỉ là dù bề ngoài hắn ra vẻ huynh đệ hòa thuận, nhưng trong lòng lại điên cuồng nguyền rủa.
[Đồ chó, nếu không phải thấy ngươi biết đánh trận thì ta đã làm thịt ngươi lâu rồi.]
[Đợi đến khi đoạt binh quyền của ngươi, cho ngươi đi cọ bồn cầu, xem ngươi còn dám kiêu ngạo không!]
Nghe Ngụy Lẫm kiêng dè Tấn vương đến vậy, trong lòng ta bèn cảm thán rằng những ngày tháng sắp tới của ta và Ngụy Lẫm e rằng sẽ không được an nhàn.
Không ngờ lúc này, tiếng của Tấn vương lại truyền vào trong đầu ta.
[Tiểu hệ thống, ta biểu hiện thế nào rồi, đủ cuồng vọng chưa?]
Một lúc sau, tiếng được gọi là hệ thống vang lên, lại là giọng trẻ con non nớt.
[Biểu hiện vô cùng tốt, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành hai phần ba, nhiệm vụ tiếp theo là giúp Lâm quý nhân khiêu khích hoàng hậu, ký chủ tiếp tục cố gắng.]
[Ngươi nói gì?]
Tấn vương nghe xong lập tức chuyển ánh mắt về phía ta.
Không biết có phải ảo giác của ta không, mặt hắn ta bỗng hơi đỏ lên.
Khoảnh khắc tiếp theo ta nghe hắn ta nói.
[Hoàng hậu nương nương hiền lành ôn nhu như vậy, sao ta nỡ ra tay chứ.]
Vẻ mặt thẹn thùng ấy của hắn ta khiến ta cảm thấy mắt ta có chút vấn đề.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗