Đêm tối mịt mùng, dần nổi gió.
Ngay khi Ngụy Lẫm chuẩn bị đưa ta về cung, lại đột nhiên nhận được cấp báo từ Nam Cảnh.
Ta nghe người đến bẩm báo, lòng ta lập tức nguội lạnh một nửa.
Gần đây Nam Cảnh có chiến loạn, đệ đệ ta dẫn binh dẹp loạn, bị trọng thương.
Quân ta thương vong vô số, còn đệ đệ ta sống chết không rõ.
Hiện giờ thậm chí còn có tin đồn nói đệ đệ ta đã đầu quân cho địch.
Nghe đến đây, ta không nhịn được, nhìn về phía Ngụy Lẫm, lại thấy hắn vừa hay cũng đang nhìn ta.
[Chắc chắn hoàng hậu đang lo lắng lắm.]
[Ta cũng lo cho thê đệ, thê đệ nhất định phải bình an.]
Lâm quý nhân thì khoanh tay cười trên nỗi đau của người khác, nhìn ta: “Không biết phản quốc đầu hàng địch thì phải phán tội gì nhỉ?”
Ta không rảnh tranh cãi với nàng ta, chỉ đứng ngẩn người tại chỗ.
Gió đêm hè nóng bỏng như lửa, ta lại bất giác rùng mình run rẩy.
Do đệ đệ ta bị nghi ngờ phản quốc thông địch, Ngụy Lẫm vì muốn bịt miệng dư luận bàn tán, chỉ có thể cấm túc ta.
Thực chất cũng là biến tướng bảo vệ ta.
Ta bị cấm túc, trong cung cũng tin đồn nổi lên khắp nơi.
Phần lớn đều đang chờ xem khi nào ta sẽ bị Ngụy Lẫm phế bỏ.
Khi ta bị ngàn người chỉ trích, cuộc sống của Ngụy Lẫm cũng chẳng dễ chịu.
Nghe nói hắn vì chiến loạn Nam Cảnh mà đau đầu nhức óc, còn triều đình thì ngoài Tấn vương ra lại không có tướng tài nào để dùng.
Thế mà Tấn vương lại cáo bệnh mấy ngày liền.
Nói đi nói lại, hắn làm hoàng đế cũng thật vất vả, không chỉ nội lo còn ngoại hoạn.
Về phần đệ đệ ta, vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào.
Chỉ có tin đồn nói nó sắp nghênh thú công chúa Nam Cảnh, sắp làm phò mã của họ.
Tuy ta thấy lời lẽ này hết sức nực cười, nhưng không chống lại được miệng lưỡi của quần thần, lời nói như vàng ròng.
Còn Lâm thừa tướng thấy vậy, càng thêm quả quyết đệ đệ ta đã đầu hàng địch. Ông ta câu kết với đồng đảng trong triều, liên danh dâng sớ yêu cầu Ngụy Lẫm phế bỏ ta để chấn chỉnh kỷ cương triều chính.
Mặc dù lần này Ngụy Lẫm đã chịu được áp lực, không phế bỏ vị trí hoàng hậu của ta, nhưng vẫn chưa tìm được đệ đệ, ta thật sự không thể ở lại trong cung nữa.
Trong lòng nóng như lửa đốt, ta khẩn thiết muốn gặp Ngụy Lẫm để bàn bạc với hắn.
Nhân lúc đêm tối, ta hóa trang thành cung nữ đi tìm hắn.
Để tránh tai mắt người khác, ta cố ý chọn một con đường nhỏ gần Thiên Lý Trì, nơi này hẻo lánh, bình thường ít người qua lại.
Nhưng ta không bao giờ ngờ tới, ta lại xui xẻo đến mức đụng phải Lâm quý nhân.
Lâm quý nhân thấy ta thì sửng sốt một chút, sau đó kiêu căng ngạo mạn châm chọc ta: “Sao? Hoàng hậu nương nương cũng đã đoan chắc đệ đệ ruột của mình phản quốc rồi à? Ăn mặc thế này là muốn trốn khỏi cung để chạy thoát thân sao?”
“Dù sao bổn cung vẫn là hoàng hậu, làm sai chuyện tự có hoàng thượng, thái hậu xử trí, không đến lượt một quý nhân nhỏ bé như ngươi lắm lời.”
Ta biết lúc này tranh cãi trực diện với nàng ta là cực kỳ không lý trí, vội vàng muốn thoát thân, nhưng nàng ta lại không hề có ý định buông tha cho ta.
Nàng ta ra lệnh cho cung nhân bên cạnh chặn đường ta, dồn ta lùi về phía Thiên Lý Trì.
Nàng ta vuốt vuốt chiếc bộ diêu hải đường dát vàng bên thái dương, cười đến ngông cuồng.
“Nhìn bộ dạng sa sút của ngươi hôm nay đi, còn bày ra cái giá hoàng hậu với ta làm gì? Ta có phụ thân và Tấn vương chống lưng, ngươi dựa vào đâu mà dám nói chuyện với ta như vậy?”
“Một nữ nhân vô tri của xã hội phong kiến như ngươi mà xứng tranh giành với ta sao? Ta mới là nữ chính của thế giới này. Còn ngươi, số phận đã định sẵn là phải làm đá lót đường cho ta, ngôi vị hoàng hậu này sắp là của ta rồi.”
Ta đang thắc mắc rốt cuộc nàng ta đang toan tính điều gì, thì nàng ta kéo áo ta, định nhảy xuống nước.
Ta cố sức giãy giụa, nhưng không ngờ sức lực của nàng ta lại lớn đến kinh người, ta không thể thoát ra được.
Nàng ta cười bí hiểm với ta: “Ngôi vị hoàng hậu này của ngươi xem như đã đến hồi kết rồi.”
Ngay sau đó nàng ta kêu lên một tiếng kinh hãi: “Hoàng hậu nương nương, tại sao người lại đẩy ta!”
Khi ta bị kéo xuống nước, ta nhìn thấy bóng người ở đằng xa, đó chính là Tấn vương và thái hậu.
Tấn Vương thấy chúng ta rơi xuống nước, không chút do dự mà nhảy xuống.
Ta cứ ngỡ hắn ta cứu Lâm quý nhân, không ngờ hắn ta lại bơi thẳng về phía ta, không thèm liếc Lâm quý nhân lấy một cái.
Trong làn nước lạnh buốt, ta nghe thấy tiếng lòng của hắn ta.
[Lâm quý nhân này quá xấu xa, lại kéo hoàng hậu nhảy xuống nước cùng.]
[Cái mạng hèn hạ của ngươi không đáng giá, nhưng đừng hòng kéo hoàng hậu cùng chết.]
[May mà hôm nay ta đi cùng thái hậu. Cái tên nam nhân Ngụy Lẫm phế vật này, đến cả hoàng hậu của mình cũng không bảo vệ được.]
Hành động này của hắn ta, ngoài ta bị kinh hãi, Lâm quý nhân càng há hốc mồm kinh ngạc.
Dù sao thì ai mà chẳng muốn được Tấn Vương ra tay giúp đỡ cơ chứ?
Ta và Lâm quý nhân được cứu lên bờ.
Do Tấn vương cố tình cứu ta, nên ta hoàn toàn không hề hấn gì.
Còn Lâm quý nhân, sau khi được cứu lên bờ thì sặc nước hôn mê bất tỉnh.
Nếu không phải thái y khám chữa kịp thời, e rằng nàng ta đã mất mạng.
Rõ ràng nàng ta không biết bơi, vậy mà để vu oan cho ta lại cam tâm liều mạng, quả thực là kẻ độc ác vô cùng.
Chỉ là tuy ta không sao, nhưng Ngụy Lẫm lại sợ đến tái mặt.
[Cái con tiện nhân đó bị điên à, hoàng hậu mà có mệnh hệ gì, ta sẽ cho nàng ta chết vạn lần.]
[Cũng là do ta không tốt, khoảng thời gian này quá bận rộn nên không kịp an ủi hoàng hậu.]
[Còn thê đệ của ta nữa, hoàng hậu là tỷ tỷ nó, chắc chắn còn lo lắng hơn.]
[Nếu không phải vì tội tru di cửu tộc, ta đã làm thịt nàng ta rồi.]
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗