Chương 9
Đăng lúc 20:11 - 02/06/2025
27
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Tôi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của mẹ, rồi lại bật cười.

Lúc khóc, lúc cười. Tôi cũng không muốn thế. Nhưng tôi không kìm được.

“Xem hai đứa nhỏ này giỏi chưa. Một đứa đỗ Bắc Đại, một đứa vào Thanh Hoa, khu nhà mình phen này nổi tiếng rồi.”

Có hàng xóm chỉ vào chúng tôi mà cười.

Tôi nhanh chóng nhận ra, chúng tôi vẫn còn đang ôm nhau, liền vội vàng đẩy Trì Trọng Cẩm ra. Trên vai cậu ấy ướt một mảng, toàn là nước mắt và nước mũi của tôi.

“Xin lỗi cậu. Tôi không cố ý. Tôi chỉ là quá kích động thôi.”

Tôi hơi ngại ngùng, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, nhưng lại thấy ánh mắt cậu ấy có chút vô hồn.

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi, từng chữ một:

“Tiểu Ngư Nhi, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy.”

Ánh mắt cậu ấy có chút lạnh lùng, như muốn nhìn thấu tâm tư của tôi. Tim tôi khựng lại, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, giọng cũng nhỏ lại:

“Tôi không khách sáo với cậu. Tiểu Cẩm ca.”

Vừa rồi là tôi thất thố rồi.

Khách khứa nhà tôi vì giấy báo trúng tuyển của tôi mà đến lượt này đến lượt khác.

Tôi như một linh vật may mắn, gặp chú gặp dì, rót trà, mỉm cười, mặt tôi cười đến cứng đờ.

Tuy nhiên nhìn thấy nụ cười của bố mẹ, tôi cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Tiền thưởng của tôi cũng đã đến, trường thưởng năm vạn, cục giáo dục thưởng năm vạn, khu dân cư thưởng hai vạn.

Tuy chỉ mười mấy vạn, nhưng đối với tôi, người mà trong điện thoại chỉ có vài nghìn tệ, thì đã là quá đủ rồi.

Điều tôi không ngờ tới là mẹ tôi và dì Dương lại bí mật làm một chuyện lớn.

Mãi đến khi tôi nhận được thiệp "Tiệc tri ân thầy cô" mới biết, tiệc tri ân của tôi và Trì Trọng Cẩm được tổ chức vào cùng một ngày, cùng một địa điểm.

Trời ơi mẹ ruột tôi ơi. Dì Dương của tôi ơi.

Tôi và Trì Trọng Cẩm không học cùng một lớp mà, cách suy nghĩ của hai người sao mà độc đáo vậy.

Lúc đó sẽ khiến các bạn học của chúng tôi nhìn chúng tôi như thế nào đây?

Tôi đã từng phản đối.

Thế nhưng, mẹ tôi lý lẽ hùng hồn:

“Tiệc đầy tháng của con và Tiểu Cẩm đều tổ chức chung. Gộp lại thì đông người vui hơn, lại còn đỡ phiền phức. Dù sao hai đứa cũng học cùng một trường, thầy cô đều quen biết cả, không cần chạy đi chạy lại.”

Tôi: ???

Hóa ra các người là vì tiện và vì tiết kiệm tiền à?

Tôi đi tìm Trì Trọng Cẩm tốn bao lời lẽ, đưa ra đủ loại lý do không phù hợp để tổ chức chung.

Thế nhưng, cậu ấy nghe xong, nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc:

“Tôi thấy không có vấn đề gì. Mẹ tôi và dì Tống nghĩ đúng mà.”

Tôi: !!!

Bố tôi, bố cậu ấy, mẹ tôi, mẹ cậu ấy, cộng thêm cậu ấy, năm phiếu đồng ý. Phiếu phản đối duy nhất của tôi thành vô hiệu rồi.

18.

Cảnh tượng buổi tiệc tri ân hôm đó, tôi thật sự cả đời khó quên.

Tôi còn có chút hối hận vì đã giảm cân thành công. Sau nửa tháng nỗ lực, bây giờ tôi nặng 99 cân (=49,5kg ở VN), cân nặng cuối cùng cũng về hai chữ số.

Vì tôi gầy đi, nên hôm tiệc tri ân, mẹ tôi và dì Dương cứ bắt tôi mặc sườn xám màu hồng, nói Kim gia có nữ nhi mới trưởng thành, cũng nên đem ra khoe cho người ta xem.

Tôi là cá ướp muối chắc?

Còn phải đem ra phơi nữa à?

Trì Trọng Cẩm thì mặc một bộ vest trắng, thanh tú vô cùng.

Cảnh tượng này tôi hơi căng thẳng, còn cậu ấy thì đã quen rồi. Tôi và cậu ấy theo sau bốn vị phụ huynh đứng ở cổng lớn chờ khách đến.

Tôi gượng cười, suýt nữa thì cứng đờ cả người. Sau khi Hiểu Nam đến, cô ấy gửi cho tôi một đoạn tin nhắn:

“Học ủy, hôm nay tôi mới phát hiện cậu và Lớp trưởng hợp nhau đến vậy. Không biết còn tưởng hôm nay chúng tôi là đến tham dự tiệc cưới của hai cậu. Tôi phải đẩy thuyền cho cặp đôi này rồi. Thanh mai trúc mã đúng là ngọt ngào!”

Không thể phủ nhận là, những lời Hiểu Nam nói khiến trong lòng tôi có chút ngọt ngào. Cô ấy học cùng lớp với chúng tôi suốt ba năm cấp hai.

Trì Trọng Cẩm là Lớp trưởng. Tôi là Học ủy. Hiểu Nam là Ủy viên sinh hoạt nữ sinh. Quan hệ của chúng tôi vẫn khá tốt.

Tôi lại nhận được một bức ảnh, và sững lại một chút. Bức ảnh tôi và Trì Trọng Cẩm đứng cạnh nhau.

Dưới ánh đèn, tôi cười nhẹ, cậu ấy mày mắt ánh cười, tay cậu ấy đặt trên đầu tôi. Hình như là vừa nãy cậu ấy giúp tôi chỉnh lại tóc thì bị Hiểu Nam chụp trộm được.

Chụp đẹp thật.

Trong lòng tôi vui vẻ, vô thức lưu ảnh lại.

Đầu Trì Trọng Cẩm chợt ghé sát lại:

“Xem gì thế?”

Tôi giật mình, vội vàng ném điện thoại vào túi xách nhỏ, giả vờ bình tĩnh:

“Không có gì đâu.”

Cậu ấy cụp mắt nhìn tôi, từ góc độ của tôi có thể thấy hàng mi anh khẽ chớp: “Gửi cho tôi một tấm ảnh.”

Tôi đơ người trong một giây. Không ngờ cậu ấy nhìn thấy rồi.

Tôi bĩu môi: “Dựa vào đâu chứ?”

Ngón tay cậu ấy chọc vào má tôi đang phồng lên, bật cười thành tiếng, giọng nghe có vẻ rất vui vẻ:

“Dựa vào việc trong ảnh có tôi. Tôi có quyền được xem.”

Lúc cậu ấy không cười, trông thờ ơ xa cách. Một khi cười, tựa như tuyết đầu mùa tan chảy. Tim tôi hẫng một nhịp, khẽ gật đầu.

 

Bình Luận (3)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,433
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,213
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Một Bước Thành Thái Giám, B...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,698,618
Đang Tải...