Chương 6
Đăng lúc 20:06 - 02/06/2025
30
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

12.

Nghĩ về những chuyện đã qua, tôi càng nghĩ càng khó chịu. Nhạc chuông riêng của Trì Trọng Cẩm vang lên hết lần này đến lần khác.

Tôi bực bội tắt đi, tin nhắn WeChat cũng liên tục hiện lên, tôi dứt khoát tắt nguồn luôn.

Tạ Tử Hiên là lớp áo giáp tôi tự dựng cho mình, vậy mà giờ đây, đến cả lớp giáp này cũng bị Trì Trọng Cẩm tháo bỏ một cách thẳng thừng.

Chú tài xế từ phía trước ném cho tôi một gói khăn giấy, giọng rất chân thành:

“Nhóc con, thất tình à? Mấy đứa trẻ như các cháu vẫn còn non lắm. Có chuyện gì to tát mà phải khóc đến thế. Nghe chú này, trừ khi không có oxy thì người ta mới chết thôi. Đừng nghĩ ai rời xa ai thì sẽ thế nào. Chia tay rồi thì thôi, người tiếp theo sẽ tốt hơn.”

Tôi: ???

Đi taxi cũng có thể gặp được chú tài xế tâm lý nữa. Cảm ơn chú đã giảng triết lý sống chết cho cháu nhé.

“Cháu cảm ơn chú. Cháu không thất tình. Chỉ là uống nhiều nước quá thôi.”

Tôi ngẩng đầu lên, nấc cụt vì khóc, nhìn chú tài xế đang tỏ vẻ lo lắng. Tôi không muốn khóc, nhưng tôi không thể ngừng được.

Yêu thầm chính là thất tình, là nỗi thất tình của một người.

Chú tài xế nhìn tôi qua gương chiếu hậu, muốn nói lại thôi, ánh mắt còn có chút kỳ lạ.

Tôi lấy gương nhỏ ra, thấy mình với hàng mi lem nhem, mặt chỗ trắng chỗ đỏ, trông như ma. Lớp trang điểm tôi cất công tô vẽ đã trôi sạch.

Chẳng lẽ vừa nãy tôi cứ thế này mà chạy ngoài đường ư?

Ông trời ơi, cho con "bay màu" luôn đi.

13.

Về đến nhà, mặt mẹ tôi tối sầm đáng sợ, bà vừa thấy tôi là đưa tay đánh tôi:

“Con làm sao thế hả, gọi điện không được, Tiểu Cẩm gọi mấy cuộc hỏi con về chưa? Con không phải đi với Tiểu Cẩm sao? Sao lại chạy về một mình thế?”

Khỏi phải nói, lại là cậu ấy lắm chuyện rồi.

Tôi lấy cớ điện thoại hết pin, rồi lao thẳng về phòng mình. Giờ phút này tôi căn bản không muốn nghe đến tên cậu ấy.

Vào đến phòng, tôi định dọn dẹp tất cả những đồ liên quan đến cậu ấy, mới phát hiện ra, mười thì hết chín món đồ trong phòng tôi đều có dính dáng đến Trì Trọng Cẩm.

Từ nhỏ đến lớn, tôi với cậu ấy có đủ thứ ảnh chụp chung. Sách trên giá sách đa phần đều do cậu ấy chọn cho tôi, quà sinh nhật, quà năm mới cậu ấy tặng tôi hằng năm được bày đầy trên tầng thứ hai của giá sách, dù phần lớn đều là tôi dùng đủ mọi cách mà "mượn" được.

Máy chơi game, cốc nước, đèn bàn... tôi "trộm" từ cậu ấy, tuy đều là những phần thưởng mà cậu ấy đạt được.

Ngay cả miếng lót chuột và con chuột hình One Piece cũng là quà cậu ấy mang về cho tôi khi đi thi Olympic Toán ở Thủ đô năm ngoái.

Chỗ này nhìn, chỗ kia nhìn.

Tôi phát hiện ra một vấn đề, nếu căn phòng này tôi mà dọn thật, chắc trong phòng chỉ còn lại giường, tủ và bàn thôi. Tôi nằm trên giường như một con cá muối. Chẳng mấy chốc, cửa phòng tôi vang lên tiếng "cộp cộp cộp".

Vừa nghe tiếng là biết ai rồi. Ngày xưa bà ấy toàn vào thẳng, tôi thấy mình chẳng có chút riêng tư nào, không chỉ một lần than phiền với Trì Trọng Cẩm.

Sau này vẫn là Trì Trọng Cẩm nói với mẹ tôi một câu, rằng mẹ cậu ấy toàn gõ cửa rồi mới vào phòng.

Tôi gõ gõ vào trán, sao lại nghĩ đến cậu ấy nữa rồi, mệt mỏi lên tiếng:

“Vào đi ạ.”

Mẹ tôi đẩy cửa ra, đứng ở cửa, “Tiểu Cẩm vừa gọi điện nữa, hỏi con về chưa? Người ta cứ lo cho con mãi, con bật điện thoại lên nhắn tin cho nó đi. Càng lớn càng không biết điều.”

Tôi thầm nghĩ tôi sẽ không trả lời. Nhưng, mẹ tôi quá hiểu tôi rồi, bà cứ đứng đó nhìn tôi chằm chằm. Tôi đành phải bật điện thoại, nặn ra một nụ cười, “Thái Hậu, nô tài bây giờ sẽ trả lời được không ạ?”

Bà ấy mới chịu ra ngoài.

Điện thoại vừa bật lên, tôi đã thấy 55 cuộc gọi nhỡ. Trời đất ơi, may mà không bật máy, nếu không cậu ấy chắc sẽ gọi hết pin điện thoại tôi mất.

Tin nhắn WeChat cũng liên tục hiện lên.

Ban đầu tôi định trả lời cậu ấy một tin thôi, nhưng khi đọc nội dung tin nhắn cậu ấy gửi, tôi bùng nổ luôn.

14.

“Kim Ngư. Tạ Tử Hiên thật sự không đáng để cậu thích. Cho dù hai người có ở bên nhau, cũng sẽ không bền lâu đâu.”

“Cậu cũng thấy rồi đó, cậu thật sự không phải kiểu người cậu ấy thích. Người cậu ấy luôn thích là những cô gái dịu dàng.”

“Nếu cậu tỏ tình với cậu ấy, sau này đến bạn bè cũng không làm được nữa đâu.”

“Cậu nghỉ ngơi một lát đi. Tối gặp ở Tiểu Hoa Viên.”

Tôi quăng điện thoại xuống giường, lấy gối úp mặt lại. Hóa ra cậu ta còn chẳng nghĩ mình làm sai, lại còn nói là vì muốn tốt cho tôi. Còn muốn tôi nói lời cảm ơn cậu ta.

Tôi sẽ không đến cái Tiểu Hoa Viên nào hết. Tiểu Hoa Viên là khu vườn bí mật của tôi. Cứ mỗi khi tâm trạng không tốt, tôi sẽ trốn vào đó. Trì Trọng Cẩm cũng biết nơi đó.

Ở đó còn có một cái xích đu cũ. Tôi đung đưa, còn cố tình sai vặt Trì Trọng Cẩm đẩy tôi, bay lên không trung, tâm trạng tồi tệ cũng bay biến theo.

Vốn dĩ, tôi còn định tối nay đến đó đung đưa xích đu một lát. Giờ thì, Trì Trọng Cẩm nói như vậy rồi. Nơi đó tôi không thể đến được nữa.

“Hả?”

Điện thoại rung lên một cái. Tôi mở ra, vẫn là tin nhắn của cậu ấy. Tôi gõ vài chữ rồi lại xóa.

 

Bình Luận (3)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,433
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,213
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Một Bước Thành Thái Giám, B...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,698,618
Đang Tải...