8.
Ngày hôm sau, tôi diện một chiếc váy dài hoa nhí màu hồng phấn, vừa vặn che đi cái bụng nhỏ, rồi học theo các beauty blogger kẻ một lớp trang điểm "hack não", hí hửng theo Trì Trọng Cẩm đi gặp nam thần.
Tạ Tử Hiên mặc áo đấu số 24 màu xanh lam của đội Lakers, vừa nhìn thấy đã mỉm cười. Trì Trọng Cẩm yêu thích màu trắng nhất, hôm nay vẫn là một bộ đồ bóng rổ màu trắng, trông thật thanh lịch và sạch sẽ.
Hai người này, một lạnh một nóng, phối hợp cực ăn ý trên sân bóng rổ, liên tục ghi điểm. Cùng với khuôn mặt và vóc dáng điển trai, họ lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả các cô gái trong nhà thi đấu.
Giữa giờ nghỉ, mấy cô gái trẻ cứ như mèo đánh hơi thấy mùi cá tanh, nhanh chóng vây quanh. Trì Trọng Cẩm toát ra vẻ lạnh lùng khiến người khác khó gần, quả nhiên dọa lui được vài cô gái.
Còn Tạ Tử Hiên thì khác, nhờ nụ cười rạng rỡ và đẹp trai, có người mang đồ uống, người mang khăn, thậm chí có người xin WeChat. Cậu ấy luôn mỉm cười, rất lịch sự.
“Cậu không đi tỏ tình bây giờ thì sau này sẽ không còn cơ hội đâu.”
Trì Trọng Cẩm uống một ngụm nước, dùng chai nước gõ nhẹ vào đầu tôi. Lời cậu ta nói khó hiểu quá, tôi có chút không hiểu.
Thế nhưng tôi vẫn lấy hết can đảm, “Được, tôi đi ngay đây.”
Chờ đến khi nhóm cô gái xinh đẹp kia rời đi hết, tôi mới xách váy, hóp bụng, bước những bước nhỏ đi tới.
“Kim Ngư. Sao thế? Có chuyện gì à?”
Tạ Tử Hiên hất nước trên mái tóc lòa xòa, ánh mắt rất trong trẻo. Tôi lén lút ngoảnh mặt lại, thấy Trì Trọng Cẩm dựa vào lưới sắt, cúi đầu nghịch điện thoại, khóe môi luôn cong lên, chắc là đang trò chuyện với Lưu San San rồi.
Tôi khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Tạ Tử Hiên:
“Tạ Tử Hiên, tôi có một câu luôn muốn nói với cậu, cảm ơn cậu.”
Ánh mắt Tạ Tử Hiên dường như nhìn về phía sau tôi, nụ cười vừa rạng rỡ vừa chói mắt:
“Kim Ngư. Là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, hơn một năm qua nếu không phải nhờ cậu kèm cặp, tôi cùng lắm chỉ đỗ được trường đại học hệ hai thôi. Cảm ơn cậu đã đồng ý làm bạn cùng bàn của tôi.”
Tôi ngây người một giây, rồi nặn ra giọng nói, gượng gạo kéo khóe môi lên:
“Vậy lát nữa chơi bóng xong, chúng ta có thể đi ăn cùng nhau không?”
Cậu ấy cười sảng khoái:
“Được thôi. Bữa này để tôi mời cậu, có ngại thêm một người nữa không?”
Tôi khựng lại một chút, chưa kịp nói gì, Trì Trọng Cẩm không biết từ lúc nào đã đi tới, đặt tay lên vai tôi, “Đương nhiên là được.”
Tôi mạnh bạo gạt tay cậu ta ra, ai bảo cậu ta lắm lời. Đến cửa "Ngoại Bà Gia", một cô gái mặc chiếc váy hoa nhí giống hệt tôi khoan thai bước tới.
Tục ngữ có câu, đụng hàng không đáng sợ, ai xấu người đó ngại. Tôi thì ngượng chín mặt, đành giả vờ như không thấy. Ai dè, cô gái đó trực tiếp lao vào vòng tay Tạ Tử Hiên.
Tạ Tử Hiên theo bản năng ôm lấy eo cô ấy. Nhìn là biết mối quan hệ của hai người không tầm thường.
Tôi đơ luôn.
9.
Bữa cơm này tôi ăn mà nhạt thếch như nhai sáp. Tạ Tử Hiên rất dịu dàng gỡ xương cá giúp cô gái. Cô gái đó thật sự rất đáng yêu, cứ chị chị em em gọi tôi, còn nói người mà cô ấy khâm phục nhất chính là những người học giỏi như tôi và Trì học thần.
Nếu không phải vì cô ấy là tình địch, tôi cũng sẽ rất thích cô gái này. Ai mà có thể từ chối một cô bé vừa đáng yêu vừa ngọt ngào chứ.
Trì Trọng Cẩm cứ gắp thức ăn cho tôi mãi, nhưng tôi chẳng ăn được miếng nào, chỉ uống đầy bụng nước.
Ăn xong, Tạ Tử Hiên và cô gái tên Như Như kia muốn đi xem phim, còn kéo cả tôi và Trì Trọng Cẩm đi cùng. Tôi tươi cười nói rằng mẹ tôi chiều nay phải đưa tôi đi bệnh viện khám bệnh.
Tôi bỏ đi. Trì Trọng Cẩm theo sát phía sau tôi.
Tôi càng nghĩ càng tức, trách gì Trì Trọng Cẩm lúc đó lại nói tôi không nói bây giờ thì sau này sẽ hết cơ hội.
Tôi ngoảnh mặt lại, trợn mắt nhìn thẳng vào cậu ta:
“Có phải cậu biết cậu ấy có bạn gái từ lâu rồi không? Sao cậu không nói cho tôi biết?”
Sắc mặt Trì Trọng Cẩm lập tức thay đổi, tối sầm đến mức có thể vắt ra nước.
“Kim Ngư, cậu ngốc à? Tôi đã bảo cậu rồi mà, cậu thích ai cũng được, riêng Tạ Tử Hiên thì không.”
Tôi hơi khựng lại.
Hồi đầu năm học lớp 12, cậu ta đúng là có nói với tôi câu này, cậu ta còn nói tôi không phải kiểu người Tạ Tử Hiên thích.
Ngực tôi nghèn nghẹn, có chút khó thở, nước mắt không biết từ đâu chảy ra giàn giụa.
Trì Trọng Cẩm bước đến hai bước, giơ ngón tay ra định lau nước mắt cho tôi.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ngón tay cậu ta chạm vào mặt tôi, tôi đã sụp đổ. Tôi mạnh bạo đẩy cậu ta ra, lau đi nước mắt một cách dữ dội, rồi hét lên với Trì Trọng Cẩm đang ngây người:
“Trì Trọng Cẩm, có phải cậu chỉ muốn thấy tôi mất mặt trước mặt Tạ Tử Hiên không? Tôi béo thì không đáng được ai thích à?”
Tối qua cũng vậy, hôm nay cũng vậy. Tôi xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa khóc.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗