Tôi từng bước một nhích vào nhà, nghiến răng kèn kẹt nhìn Trì Trọng Cẩm. Sao cậu ta cứ đeo bám như âm hồn vậy chứ. Chuyện này còn chưa thể để qua đêm được sao?
Trì Trọng Cẩm khẽ mỉm cười: “Dì Tống không sao đâu ạ, con tự bưng được. Toàn là người nhà cả mà."
Người nhà à?
Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào cậu ta: "Tiểu Cẩm ca, sao cậu lại đến đây? Dì Dương đuổi cậu ra ngoài à?"
Giọng tôi khá gay gắt.
Trì Trọng Cẩm khựng lại một chút, cậu ta còn chưa kịp nói gì thì "Mẫu Thượng Đại Nhân" nhà tôi đã nổi trận lôi đình, một câu chất vấn kèm theo một cái tát:
"Cái con bé chết tiệt này, dì Dương có việc thì Tiểu Cẩm đến nhà mình ăn cơm thì sao hả? Nếu không phải nhờ Tiểu Cẩm thì con có được 135 điểm Toán không? Con có hy vọng đậu Bắc Đại không hả?"
Tôi xoa xoa cánh tay trái sắp sưng lên vì bị mẹ đánh, bĩu môi bất mãn.
Thôi được rồi. Tôi thừa nhận mình có thể đạt 711 điểm, chắc suất vào Bắc Đại, cũng có một phần công lao của Trì Trọng Cẩm. Vì môn Toán luôn là môn yếu nhất trong ba môn chính của tôi.
Trước kỳ thi, Trì Trọng Cẩm đã tổng kết lớn cho tôi một lần, đề toán cuối cùng chính là cậu ta đã "chấm" trúng.
"Dì Tống, con chẳng giúp Tiểu Ngư Nhi được gì nhiều đâu ạ. Công lớn nhất là của dì với Kim thúc đấy."
Trì Trọng Cẩm nhếch mày. Mẹ tôi cười tít cả mắt, liên tục gắp thức ăn cho Trì Trọng Cẩm. Hai người cứ người nói người nghe, tôi chẳng có kẽ hở nào để chen vào.
Tôi ngớ người ra. Sao miệng Trì Trọng Cẩm tự nhiên lại ngọt như vậy chứ?
Nhìn một hồi lâu, không phát hiện ra cậu ta định làm gì, tôi đành vùi đầu ăn rau luộc.
"Tiểu Cẩm, lần này các con đi chơi thế nào? Ăn có ngon không? Ngủ có được không?"
Mẹ tôi nhắc đến buổi tiệc tùng lần này. Tôi giật mình ngẩng đầu lên. Trì Trọng Cẩm nửa cười nửa không nhìn tôi:
"Ăn rất ngon ạ, chỉ là đêm qua con ngủ không được tốt lắm."
Lưng tôi tê dại.
7.
Thôi rồi!
Cậu ta lại giăng bẫy chờ tôi ở đây rồi!
Tôi vội vàng nuốt vội rau xanh, cố tình bĩu môi: "Mẹ ơi, cái giường đó cứng lắm, ai mà ngủ ngon được. Mẹ nhìn xem, bây giờ mắt con vẫn thâm quầng đây này."
Đồng thời còn đá nhẹ chân Trì Trọng Cẩm dưới gầm bàn một cái. Quay đầu lại trợn mắt lườm cậu ta một cái thật mạnh.
Khóe môi cậu ta như có như không nhếch lên một chút: "Dì Tống, Tiểu Ngư Nhi nói đúng đấy ạ. Bọn con đều không ngủ ngon."
Hai chữ "bọn con" này, sao tôi nghe cứ thấy là lạ kiểu gì ấy. Mãi mới ăn xong cơm, tôi kéo xềnh xệch Trì Trọng Cẩm vào phòng mình.
Cậu ta vừa vào đã ngồi ngay lên ghế máy tính của tôi, ngồi rất ngay ngắn, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn là biết tâm trạng tốt lắm.
Tôi rất không vui: "Trì Trọng Cẩm, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tối qua bọn mình chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là đơn thuần ngủ một giấc thôi."
Sáng nay lúc tắm tôi cũng đã kiểm tra rồi, ngoài vài nốt "dâu tây" đỏ li ti trên người, chẳng có cảm giác ê ẩm như lời đồn bị xe cán qua gì cả.
Hơn nữa, với cái đầu thông minh của cậu ta, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, chắc chắn cậu ta đã đi mua thuốc tránh thai ngay lập tức rồi.
Trì Trọng Cẩm nhướng mày, lướt mắt qua tôi một cái: "Nụ hôn đầu của tôi mất rồi. Cậu cưỡng hôn tôi."
Tai tôi nóng bừng. Tối qua, hình như là tôi ôm mặt Trì Trọng Cẩm mà "gặm" lấy gặm để thì phải. Nhưng mà, tôi không thể thừa nhận được.
Tôi vò vò tóc, sắp phát điên rồi: "Tôi cũng xui xẻo lắm chứ bộ! Tôi là muốn đi tỏ tình với Tạ Tử Hiên. Nếu không phải vì cậu, tôi chắc chắn đã tỏ tình thành công rồi."
Chiếc váy trắng dính đầy bãi nôn tối qua là tôi mới mua, tôi còn nhờ bạn tết cho một bím tóc đuôi bọ cạp, cả cái tạo hình đó tốn bao nhiêu công sức. Mọi việc đã đâu vào đấy, chỉ thiếu mỗi "gió đông" thôi.
Trì Trọng Cẩm chợt trượt một cái đến trước mặt tôi, nắm lấy cổ tay tôi, ngang tầm mắt với tôi, đôi mắt đen láy như được chấm bằng mực tàu:
"Kim Ngư, rốt cuộc cô thích Tạ Tử Hiên ở điểm gì?"
Tôi ngẩn người ra. Không ngờ cậu ta lại hỏi tôi câu này. Tôi cụp mắt xuống, nhìn những ngón tay thon dài như ngọc của Trì Trọng Cẩm, khẽ cười:
"Vì Tạ Tử Hiên giống thần tượng của tôi mà, chỉ cần nhìn cậu ấy cười là thấy vui vẻ ngay lập tức."
Cậu ta nắm tay tôi hình như hơi chặt.
Cũng đúng, một người kiêu ngạo như vậy. Nói tốt về thằng con trai khác trước mặt cậu ta, đương nhiên cậu ta sẽ không vui rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Cậu nhớ không, hồi năm hai cấp ba, tôi béo lắm, có người cười nhạo tôi, chỉ có mỗi cậu ấy giúp tôi nói đỡ thôi. Động lực giảm cân của tôi cũng vì cậu ấy đấy.”
Tay cậu ta buông ra, nhanh chóng đứng dậy. Tôi chỉ cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên. Bởi vì, tôi không muốn thấy sự giễu cợt trong mắt cậu ta.
Không khí chìm vào tĩnh lặng. Lâu sau, tôi nghe thấy giọng cậu ta, hình như hơi khàn:
“Được thôi. Tôi đã phá hỏng cơ hội của cậu, bây giờ trả lại cho cậu một cơ hội. Mai tôi hẹn Tạ Tử Hiên đi Nhà thi đấu thành phố chơi bóng rổ.”
Tôi lập tức ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn cậu ta. Đôi mắt cậu ta rất hờ hững, nhưng tôi lại không nhìn rõ được cảm xúc trong đó.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗