4.
Buổi tiệc tùng kết thúc, tôi và Trì Trọng Cẩm ngồi cùng một xe về nhà.
Suốt dọc đường, ánh mắt lạnh lẽo của cậu ta cứ lâu lâu lại quét qua tôi, tôi giả vờ không thấy, nhắm nghiền mắt lại. Vừa xuống xe là tôi chạy ngay, cậu ta cũng theo sát phía sau.
Tôi về đến nhà, nhìn qua mắt mèo thấy cậu ta đã lên lầu rồi mới yên tâm.
Đúng vậy.
Nhà tôi ở tầng ba, nhà cậu ta ở tầng bốn. Tôi với Trì Trọng Cẩm là lớn lên cùng nhau từ thuở cởi truồng tắm mưa. Mẹ tôi với mẹ cậu ta là bạn thân, gần như mang thai cùng một lúc.
Mẹ tôi kể vốn dĩ bà ấy động thai trước, nhưng vì tôi lười quá, cứ lì lợm mà ra muộn hơn Trì Trọng Cẩm nửa tiếng. Hai bà mẹ từng hẹn ước nếu sinh một trai một gái thì sẽ kết làm thông gia.
Nhưng mà, có những thứ là duyên phận, có những thứ lại là nghiệt duyên. Tôi với Trì Trọng Cẩm, chính là thuộc về nghiệt duyên, trời sinh đã không ưa nhau.
Ở trường mẫu giáo, cậu ta ghét tôi nghịch ngợm nói nhiều, tôi thì không vừa mắt cái kiểu giả vờ giả vịn chỉ biết cắm mặt vào đọc sách của cậu ta. Cậu ta được nhiều phiếu bé ngoan nhất, cuối cùng lại toàn rơi vào tay tôi. Bởi vì tôi khóc là long trời lở đất, cậu ta ghét nhất là tôi khóc.
Tôi xếp hình, cậu ta bảo tôi làm sai, cố tình đẩy đổ cái đống tôi dày công xếp. Tôi tức đến mức cắn thật mạnh vào tay cậu ta. Cậu ta hai mắt lưng tròng, còn tôi thì cười ha hả. Những chuyện như thế này nhiều vô kể.
Từ tiểu học, cậu ta đã học giỏi nết na, sạch sẽ đẹp trai, luôn đứng nhất, là con nhà người ta trong mắt các bậc phụ huynh. Thành tích của tôi cũng không tệ, chỉ là mãi mãi đứng thứ hai, được người ta gọi là "Ngàn năm thứ hai".
Tôi không phục, không chỉ một lần khiêu chiến cậu ta. Ấn tượng sâu sắc nhất là năm lớp chín, tôi tìm cậu ta "PK" giải đề.
Giải đề toán trên Đề Mèo. Ai thua thì mời người kia ăn một bữa lớn. Cậu ta nửa tiếng đã kết thúc "trận chiến", đạt điểm tuyệt đối.
Tôi viết xong trong một tiếng, còn bị trừ ba điểm. Tôi thua, lại không cam tâm, dứt khoát mời cậu ta ăn món Tứ Xuyên, vì tôi biết cậu ta sợ cay.
Tôi có thể nhân cơ hội này mà ăn một bữa no nê. Ai ngờ, cậu ta nhăn mày mà ăn còn nhiều hơn tôi nữa. Tôi coi như phục rồi, có tí lợi lộc này mà cũng giành cho bằng được.
Hôm sau.
Tôi: Môi sưng.
Cậu ta: Dáng đi có chút ngại ngùng.
Haizz, đôi bên cùng thiệt hại!
5.
Từ cấp hai, Trì Trọng Cẩm bắt đầu trổ mã, dáng dấp ngày càng đẹp trai, gương mặt cũng ngày càng lạnh lùng hơn, trở thành nam thần trường Nhất Trung đúng nghĩa. Con gái thích cậu ta phải nói là nhiều vô kể, vậy mà cậu ta chẳng thèm liếc mắt một cái.
Có hôm tan học, bọn tôi ra lấy xe đạp. Một em khóa dưới lớp 7 đi tới, mặt đỏ bừng, cúi đầu, tay cầm phong thư màu hồng.
Cô bé đó tôi nhớ rất rõ. Tóc mái bằng, mặt bầu bĩnh, thêm cái váy Lolita, nhìn một cái là thấy đúng kiểu em gái nhỏ nhắn, mềm mại đáng yêu, khiến người ta không nỡ làm tổn thương.
Tôi đứng một bên xem kịch hay, còn hùa theo trêu chọc bảo cậu ta nhận lấy đi. Trì Trọng Cẩm lạnh lùng lướt mắt qua tôi một cái, rồi nhận lấy thư tình.
Nhưng ngay giây sau đó, cậu ta xé toạc lá thư tình ngay trước mặt cô gái kia, vứt vào thùng rác. Cô gái hai mắt lưng tròng, muốn nói lại thôi. Cậu ta chẳng chút lưu tình, đạp xe bỏ đi.
Tôi nhìn mà mắt tròn xoe mồm chữ O. Bức ảnh đó, đến bây giờ vẫn còn treo trên diễn đàn Nhất Trung. Cậu ta cũng vì thế mà có biệt danh "Nam thần băng sơn".
Đương nhiên, vì chúng tôi thường xuyên đi cùng nhau, nên còn có người ghép đôi tôi với cậu ta, bạn cùng bàn còn lén lút hỏi tôi với cậu ta có quan hệ gì.
Thần tượng của tôi lúc đó là Hà Quần trong "Hoàng Tử Ếch", tôi cười phá lên nói tôi thích kiểu con trai tươi sáng có lúm đồng tiền như Trương Đống Lương, tuyệt đối không thích một tảng băng trôi.
Trì Trọng Cẩm vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy lời tôi nói, liền cười khẩy một tiếng:
"Vô vị. Tôi sẽ không lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô bổ đó đâu."
Thực tế chứng minh, đừng bao giờ tin lời đàn ông nói. Kể cả khi cậu ta lúc đó chỉ là một thiếu niên, cũng sẽ nói dối.
6.
Sau khi thi đại học, mục tiêu của tôi là giảm cân. Hôm qua đi tiệc tùng ăn một bữa lẩu, giờ thì tôi phải tập thêm năm mươi cái nâng cao đùi để đốt calo.
Tôi còn đang nghĩ cách tìm cớ để gặp Tạ Tử Hiên thì giọng oang oang của mẹ tôi cắt ngang dòng suy nghĩ:
"Ngư Nhi, làm gì đấy? Không thấy Tiểu Cẩm đến à? Mau ra dọn cơm đi."
Trì Trọng Cẩm?
Sao cậu ta lại đến đây?
Tôi nghiêng người, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Tôi từ từ quay người, thấy Trì Trọng Cẩm ăn mặc chỉnh tề, đang giúp mẹ tôi làm việc nhà.
Hai người trông cứ y như mẹ con ruột vậy.
Nói ra cũng buồn cười. Mẹ tôi từ nhỏ đã thích Trì Trọng Cẩm, còn dì Dương, tức là mẹ của Trì Trọng Cẩm, lại đặc biệt thích tôi.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗