27
Tôi thấy niềm vui bộc lộ trên khuôn mặt Du Viễn thì đã hiểu ra. Không ngờ Lữ Giai lại có thể chịu đựng được lâu như vậy.
Ngay sau đó, Du Viễn lại ném ra một quả bom, “Lần này tôi đến cũng là muốn thông báo với mọi người một tiếng, Giai Giai có thai rồi, chúng tôi có con rồi. Sau này tôi sẽ dựa vào nỗ lực của chính mình để nuôi dưỡng họ.”
Tôi giật mình trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, “Cậu sống vui vẻ là được, tôi và Du Đình chúc hai người hạnh phúc.”
Du Viễn chờ đợi chính là câu nói này, hắn vui vẻ rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy hắn cứ như một tên ngốc vậy, trên đầu còn đội một chiếc sừng to tướng.
Trở về biệt thự, tôi kể với Du Đình chuyện Lữ Giai mang thai, và việc con trai cũ của anh đã mang đến một thùng sữa cùng một hộp bánh ngọt, hỏi anh có muốn nếm thử không.
Du Đình cũng có chút ngạc nhiên, anh đứng dậy gọi một cuộc điện thoại.
Hai giờ sau, một tập tài liệu tình báo vừa được thu thập đã được gửi đến. Du Đình mở ra xem lướt qua, tôi tò mò ghé sát vào.
“Thế nào, thế nào? Đứa bé Lữ Giai mang có thật là con của Du Viễn không?”
“Em xem đi.” Du Đình không trả lời thẳng mà chỉ đưa tài liệu cho tôi.
Tôi càng hiếu kỳ hơn, nhận lấy rồi đọc lướt từ trên xuống dưới, đó là tất cả những trải nghiệm của Du Viễn trong hai tháng qua.
Thảo nào vừa nãy hắn lại nói những lời khó hiểu như vậy, hóa ra là đã trải qua nhiều chuyện thật.
Trước đây khi còn là cậu ấm nhà họ Du thì được mọi người săn đón, bây giờ mới biết đến thế thái nhân tình.
Khá lắm, khá lắm, có tiến bộ.
Nhưng khi đọc đến dòng tiếp theo, tôi nhướng mày, rồi lại nghĩ đến vẻ mặt hạnh phúc tràn đầy của Du Viễn…
Chậc, xem ra vẫn cần phải trải qua thêm một cú sốc nữa.
Du Viễn đang nỗ lực trưởng thành vì vợ con, điều đó là đúng.
Nhưng đáng tiếc là tầm nhìn của hắn không được tốt cho lắm.
28
“Đợi thêm chút nữa đi, chắc sắp rồi.”
Du Đình rút tập tài liệu khỏi tay tôi, cưng chiều xoa đầu tôi.
“Xem ra anh cũng không thờ ơ với Du Viễn như anh thể hiện trước đây.” Tôi nhân cơ hội tựa vào người Du Đình.
Tài liệu được gửi đến nhanh như vậy, chứng tỏ trước đó Du Đình vẫn luôn cho người theo dõi Du Viễn.
“Không phải.” Du Đình lắc đầu, anh nói ngắn gọn, “Em muốn xem kịch.”
Vì thế anh đặc biệt cho người theo dõi Du Viễn và Lữ Giai, đảm bảo tôi sẽ là người đầu tiên hóng được tin nóng.
“Anh thật tốt!”
Tôi cười toe toét cắn một cái lên má Du Đình, để lại một hàng dấu răng trên khuôn mặt điển trai của anh.
“Nhất thiết phải dùng cách cắn sao?”
Cảm nhận được cơn đau lan tỏa trên má, Du Đình cười, ánh mắt vừa bất lực vừa đầy yêu chiều.
“Không được sao? Cả người anh đều là của em.” Tôi kiêu ngạo nói.
Du Đình cười khẽ, giọng trầm ấm đầy từ tính vang lên, “Đương nhiên là được, đó là vinh hạnh của anh. Tuy nhiên, phu nhân, buổi chiều anh phải đến công ty, nếu em không ngại, có thể cắn thêm vài miếng nữa.”
“Á! Không được!”
Tôi bật dậy khỏi người anh, vội vàng đi lấy khăn. Sẽ làm tổn hại đến hình tượng tiểu thư khuê các tao nhã của tôi mất!
29
Sự thật đúng như Du Đình đã nói.
Không cần đợi lâu, chỉ một tháng sau, Lữ Giai đã bán căn nhà, cuỗm hết tiền rồi bỏ trốn. Du Viễn tiêu xài hoang phí, Lữ Giai đã đề nghị giao tất cả tiền cho cô ấy giữ. Du Viễn đương nhiên không chút do dự đồng ý.
Thời gian này đi làm ở công trường, hơn mười ngàn tệ tiền lương Du Viễn đều giao hết cho Lữ Giai, hắn chỉ giữ lại vài trăm tệ tiền tiêu vặt.
Lữ Giai bỏ trốn quá đột ngột, Du Viễn thậm chí không hề phát hiện ra bất kỳ điều bất thường nào.
Hắn tan làm như thường lệ, trở về nhà thì phát hiện trong căn nhà đã có người khác ở.
Sau khi lo lắng hỏi han, hắn mới biết chủ nhà cũ đã bán căn nhà cho họ.
Du Viễn thất thần cuộn tròn lại ở góc đường, trong tay vẫn còn cầm hộp dâu tây mua tặng Lữ Giai trên đường về.
30
Tại sao chứ?
Du Viễn không hiểu, rõ ràng trước đó mọi chuyện đều tốt đẹp.
Tại sao Lữ Giai lại bỏ đi? Là hắn đã làm sai điều gì sao?
Trong tay chỉ còn vài trăm tệ, không đủ để thuê một đêm ở thành phố phồn hoa này.
Không có chăn đắp, thậm chí không có chút gì để sưởi ấm, Du Viễn chỉ có thể cuộn mình trên chiếc ghế đá trong công viên, run rẩy trong đêm đầu đông.
Đêm lạnh đến mức không thể ngủ được, Du Viễn không ngừng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua. Cuối cùng hắn cũng tin rằng mình đã bị lừa.
Cổ họng Du Viễn phát ra tiếng nức nở nghe như cười mà cũng như khóc. Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến sáng, Du Viễn lờ đờ đứng dậy đi về phía đồn cảnh sát.
Đã lừa dối hắn tàn nhẫn như vậy, Lữ Giai cũng đừng hòng sống yên ổn!
Cách đồn cảnh sát chỉ một bước chân, hắn đột nhiên tối sầm mắt, ngất đi.
Lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là phòng bệnh.
“Tỉnh rồi à?”
Tôi đứng dậy rót cho Du Viễn một cốc nước.
“…Cô, sao cô lại ở đây?”
Giọng Du Viễn khản đặc, rõ ràng rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi.
“Cậu ngất xỉu trước cổng đồn cảnh sát, cảnh sát gọi điện thông báo cho chúng tôi.”
Tôi nói sự thật, “Du Đình có một số việc phải bận, cậu cũng biết công ty có nhiều việc mà.”
Uống nước xong, cổ họng Du Viễn đã đỡ hơn nhiều, “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, chuyện nhỏ thôi.”
Tôi khoát tay vẻ không quan tâm, ngồi lại xuống ghế, nhìn Du Viễn với vẻ thích thú.
“Tiếp theo cậu có dự định gì không?”
Lời này vừa thốt ra, Du Viễn im lặng, không nói một lời nào.
Tôi cũng biết ý, “Không muốn nói thì thôi. Cậu tỉnh rồi, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành, tôi đi đây.”
Du Viễn nắm chặt tay thành quyền, càng lúc càng siết chặt.
Ngay lúc tôi sắp bước ra khỏi phòng bệnh —
“Khoan, đợi đã, mẹ!”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, tiếp đó, một tiếng “phịch” vang lên, Du Viễn từ trên giường bước xuống, quỳ gối ngay trước mặt tôi.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗