Chương 2
Đăng lúc 10:24 - 15/12/2025
2,727
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!


Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

4


 


Trao nhẫn xong, tiếp theo là chú rể hôn cô dâu. Tôi không khỏi có chút căng thẳng. Hình tượng của Du Đình ở bên ngoài là người trong sạch, giữ mình, vài lần hiếm hoi anh tham dự sự kiện còn không có cả bạn đồng hành nữ, liệu anh có đồng ý không?


 


Tôi có chút hối hận vì sự bốc đồng nhất thời của mình mà kéo Du Đình vào chuyện này. Đang lúc tôi miên man suy nghĩ, chợt cảm thấy một xúc cảm mềm mại truyền đến trên môi.


 


Tôi không thể tin được mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt hoàn hảo không tì vết của Du Đình. Dường như nhận ra sự kinh ngạc của tôi, Du Đình đưa tay đỡ sau gáy tôi, làm sâu hơn nụ hôn này.


 


Tôi cũng từ từ nhắm mắt lại, bên tai là tiếng vỗ tay chúc phúc của khách khứa. Bố mẹ tôi không hề hay biết gì về quyết định đột ngột của tôi, nhưng trước những lời chúc mừng của mọi người xung quanh, họ chỉ có thể cười đáp lại.


 


Dù sao cũng không thể công khai làm mất mặt con gái ruột của họ được. Nhân lúc đi chúc rượu, mẹ kéo tay tôi vào phòng, bố tôi cũng ở trong đó, rồi khóa cửa lại.


 


"Đường Đường, chuyện này là sao? Sao con đột nhiên lại ở bên Du Đình?"


 


"Tại vì anh ấy đẹp trai..."


 


Tôi cũng không biết giải thích thế nào về sự bốc đồng nhất thời này của mình.


 


"Đẹp trai?"


 


Mẹ tôi nghĩ đến khuôn mặt của Du Đình, hình như đúng là rất đẹp trai.


 


"Nhưng anh ta hơn con cả chục tuổi lận, lúc anh ta sắp tốt nghiệp cấp một thì con mới chào đời."


 


"Có sao đâu, chẳng phải người ta thường nói đàn ông lớn tuổi biết cách yêu chiều người khác hơn sao."


 


Tôi mặt dày đáp.


 


"Nhưng... nghe nói anh ta không được à..." Mẹ tôi vẫn nhíu mày không vui.


 


À, cái này...


 


Đang lúc tôi vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để lấp liếm cho qua, thì có tiếng gõ cửa.


5


 


Cốc cốc cốc.


 


Mẹ tôi mở cửa, người đứng ở cửa là Du Đình, không biết anh vừa mới đến hay đã đứng đó một lúc rồi.


 


Khuôn mặt bố mẹ tôi nhanh chóng nở nụ cười rộng rãi, đoan trang, như thể người vừa nghi ngờ người ta không phải là họ vậy.


 


"Du tổng có chuyện gì sao?"


 


"Tôi có vài chuyện muốn trao đổi với bác trai, bác gái."


 


Du Đình đã nói gì với bố mẹ tôi, chỉ trong chốc lát, họ không những không phản đối cuộc hôn nhân này nữa, mà còn rất ưng ý Du Đình.


 


"Du Đình cũng tốt, có năng lực, có thủ đoạn."


 


Bố tôi bày tỏ sự đồng tình với năng lực của Du Đình, tuy tuổi có lớn hơn một chút, nhưng kiểu đàn ông này mới có thể bảo vệ được cô con gái bảo bối của mình.


 


Cái loại Du Viễn bỏ trốn giữa chừng như thế không xứng với con gái ông.


6


 


Sau hôn lễ, tôi chuyển đến sống trong căn biệt thự lớn của nhà họ Du.


 


Đây là chỗ ở riêng của Du Đình, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến. Cách bài trí bên trong rất đơn giản, có thể tóm gọn trong ba màu đen, trắng và xám.


 


Một ngày bận rộn tiếp khách khiến trên người dính đầy mùi rượu và mồ hôi, Du Đình đi tắm trước.


 


Tôi ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.


 


Bên tai là tiếng nước "ào ào", qua lớp kính mờ của phòng tắm, ẩn hiện bóng dáng người bên trong.


 


Tôi hơi ngại ngùng đỏ mặt, không nhìn nữa.


 


Một lúc sau, tiếng nước ngừng, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn.


 


Du Đình bước ra khỏi phòng tắm, anh mặc áo choàng tắm, cổ áo mở rộng để lộ cơ ngực săn chắc và thấp thoáng cơ bụng sáu múi.


 


Tôi có chút ngẩn người.


 


Không ngờ nha, người đàn ông này lại có thân hình đẹp đến thế!


 


Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh, khóe miệng Du Đình khẽ cong lên một nụ cười nhạt.


 


"Đường Đường, đi tắm đi." Giọng nói trầm thấp, cuốn hút vang lên.


 


Nhận ra mình đã nhìn anh đến ngây người, tôi xấu hổ trốn vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo, nước xối lên người, bên tai vẫn văng vẳng tiếng Du Đình gọi "Đường Đường"...


 


Sao trước đây tôi không hề nhận ra anh lại quyến rũ đến vậy.


 


Sau khi tắm xong, tôi chợt nhớ ra mình chưa mang quần áo vào...


 


Không còn cách nào khác, tôi đành cẩn thận mở hé cánh cửa phòng tắm, để lộ nửa khuôn mặt.


 


"Du, Du Đình, tôi quên không mang quần áo vào, làm phiền anh đưa cho tôi một chút được không, nó ở trong cái túi trên ghế sofa ấy, anh đưa cả túi cho tôi là được."


 


Một lúc lâu, bên ngoài không có tiếng trả lời.


 


Tôi có chút nghi hoặc, Du Đình ra ngoài rồi sao?


7


 


Đang lúc tôi chuẩn bị hỏi lại lần nữa, thì có tiếng đáp lại: "Được."


 


Giọng nói dễ nghe pha thêm chút khàn khàn.


 


Sau đó là tiếng bước chân và tiếng sột soạt của chiếc túi bên ngoài.


 


Không lâu sau, Du Đình đến trước cửa phòng tắm, "Của em đây."


 


Tôi cẩn thận mở hé một chút khe cửa, đưa cánh tay ra, quần áo được đặt vào tay tôi.


 


"Cảm ơn."


 


Khi đóng cửa phòng tắm lại, tôi vô tình đối diện với ánh mắt của Du Đình, đôi mắt sâu thẳm đó dường như đang cháy lên ngọn lửa.


 


Nhìn vào chiếc nội y ôm sát trong tay, mặt tôi đỏ bừng hoàn toàn.


 


Á á á, rõ ràng tôi bảo anh đưa cả cái túi mà.


 


Mặc dù cứ luẩn quẩn trong phòng tắm hồi lâu, cuối cùng thì vẫn phải bước ra.


 


Tôi hạ quyết tâm, đẩy cửa bước ra ngoài.


 


Lúc này Du Đình đã thay đồ ngủ, đang ngồi trên giường cầm một tập tài liệu đọc.


 


Thấy tôi đi ra, anh liền gập tài liệu lại.


 


Thấy trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm trêu chọc nào, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.


 


Vừa hay tôi cũng có vài chuyện quan trọng muốn hỏi anh.


 


"Anh định xử lý chuyện của Du Viễn thế nào?"


 


Dường như đã đoán trước được tôi sẽ hỏi, Du Đình đưa tập tài liệu vừa xem cho tôi, "Xem đi."


 


Tôi bước tới nhận lấy tài liệu.


 


Bên trong là quá trình Du Viễn quen biết với một cô gái, giống như cốt truyện ngược luyến kiểu cũ giữa cậu ấm nhà giàu và đóa hoa trắng thuần khiết, bên cạnh còn dán kèm ảnh cô gái này một cách chu đáo, quả thực là một đóa hoa trắng thuần khiết.


 


Hai người này đã trải qua hết lần ngược luyến rồi lại làm lành, hết lần làm lành rồi lại ngược luyến, trong lúc tôi không hề hay biết...


 


Cho đến tối hôm qua, đóa hoa trắng biết tin Du Viễn sắp kết hôn, khóc lóc gọi điện thoại cho hắn một trận.


 


Du Viễn đau lòng, hối hận, liền bỏ rơi cô vợ chưa cưới sắp cưới, đêm đó cùng đóa hoa trắng thuần khiết của mình bỏ trốn.


 


Trời đất ơi, nếu không phải bản thân tôi chính là cô vợ chưa cưới này, thì tôi thực sự muốn chúc phúc cho họ.


 


Nhưng thật không may, tôi lại là cô vợ chưa cưới đen đủi này.


 


M nó, hai người này sao không làm sớm hơn đi?

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Sau Khi Chồng Chưa Cưới Bỏ ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 23,197
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 7,040
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,955
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 4,355
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,591
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 5,639
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,124
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 2,585
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 2,616
Đang Tải...