12
Cùng với tấm ảnh cưới vừa ra lò, tôi và Du Đình chính thức trở thành vợ chồng. Cứ thế mà từ biệt cuộc sống độc thân, tôi vẫn còn hơi chưa quen.
Nhưng nhìn nam thanh nữ tú trong ảnh cưới, chậc chậc chậc, thật là xứng đôi.
Ánh mắt tôi thật tốt!
Du Viễn và cô trà xanh kia đã ra nước ngoài du lịch, tôi khóa thẻ của hắn lại, không có tiền thì cùng lắm hai ngày nữa là hắn sẽ ngoan ngoãn vác xác về thôi.
Bây giờ tôi đặc biệt mong chờ Du Viễn trở về, nhìn thấy cảnh tôi trở thành mẹ của hắn.
Du Đình thật sự rất chu đáo, sau khi lĩnh giấy đăng ký kết hôn về nhà, tôi thấy tủ quần áo trống rỗng ban đầu đã được nhét đầy đủ loại quần áo và trang sức, bên trong toàn là các mẫu mới nhất theo mùa của các thương hiệu.
“Thời gian gấp quá, không kịp đặt làm riêng, em dùng tạm đã.” Du Đình nói.
Mặc dù trong số này có không ít quần áo tôi đã có sẵn, nhưng đối với tâm ý của Du Đình, tôi vẫn rất hài lòng và ban tặng cho anh một nụ hôn.
Đúng như tôi dự đoán, tất cả thẻ đều bị đóng băng, Du Viễn ở nước ngoài gần như không thể đi lại.
Là thiếu gia lớn của một tập đoàn, trong túi hắn chưa bao giờ có tiền mặt.
May mà có cô trà xanh bên cạnh, cô ta từ khi ở bên Du Viễn đã không đi làm nữa, may mắn là vẫn còn giữ lại một ít tiền tiết kiệm trước đây.
Nếu không có cô trà xanh, chắc hắn cũng không thể về nước được.
Cô trà xanh tên thật là Lữ Giai.
Cô ta dịu dàng an ủi Du Viễn: “Du Viễn, anh đừng lo lắng, có thể đã xảy ra chuyện gì đó, chúng ta mua vé máy bay về nước xem sao.”
“Giai Giai, cảm ơn em.”
Nhìn Lữ Giai lấy tiền tiết kiệm của mình ra mua vé máy bay, Du Viễn đầy vẻ cảm động.
Về việc thẻ của mình bị đóng băng, hắn lờ mờ đoán được chút gì đó.
Thẻ của hắn là thẻ không giới hạn, người của ngân hàng không dám tùy tiện đóng băng. Chắc chắn là do con đàn bà Minh Đường kia đã nói gì đó!
Dù sao thì đám cưới cũng đã qua rồi, cũng nên về nước.
Giai Giai đã ở bên hắn lâu như vậy, hai người cũng là thật lòng yêu nhau, nên cho cô ấy một danh phận.
Dù sao đi nữa… cô ấy còn trao cả lần đầu cho hắn.
Nghĩ vậy, trên mặt Du Viễn lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Sau khi về nước hai người họ sẽ kết hôn, đến lúc đó hắn sẽ tiếp quản Du Thị từ tay Du Đình, sẽ không còn ai có thể quản được hắn nữa.
Hắn đã có thể dự đoán được cuộc sống hạnh phúc sau này của mình rồi.
13
Thế là hai người gấp gáp bay về nước ngay trong đêm. Trải qua bảy giờ bay, khi hai người họ đến biệt thự đã là tám giờ sáng.
Du Viễn biết Du Đình thường không ở lại khu nhà cũ, nên lái xe thẳng đến biệt thự của Du Đình.
Lúc này tôi đang lười biếng nằm ườn trên sofa xem TV, tiện thể chờ bữa sáng của Du Đình.
Mấy ngày nay tôi quấn quýt bên Du Đình, trước đây không quen, luôn cảm thấy anh ấy lạnh lùng, cấm dục, không ai được đến gần, bây giờ mới phát hiện ra tất cả chỉ là giả vờ.
Anh rõ ràng là một con yêu tinh, chuyên hút tinh khí người ta.
Để tận hưởng không gian riêng tư của hai người, Du Đình còn đặc biệt cho tất cả người giúp việc trong biệt thự nghỉ phép ngắn ngày, chỉ có cô giúp việc dọn dẹp đến vài ngày một lần là được.
Vì vậy, ba bữa ăn mỗi ngày đều do Du Đình lo liệu.
Không còn cách nào khác, ai bảo tôi là người chưa từng động tay vào việc nhà cơ chứ.
May mắn là Du Đình cũng vui vẻ làm, mỗi lần thấy tôi ăn đến mức má phồng lên, anh đều rất ác ý mà chọc chọc hai cái.
Đúng lúc này, bên tai tôi vang lên giọng nói máy móc: “Chủ nhân, có người gõ cửa.”
Tôi lê dép đi xem camera giám sát ngoài cửa. Nhìn thấy Du Viễn và Lữ Giai phong trần mệt mỏi, tôi không nhịn được nhướng mày.
Tốc độ cũng nhanh thật.
“Con trai lớn của anh về rồi.”
Tôi đi vào bếp, ôm lấy lưng Du Đình, nhìn anh rán ra một quả trứng ốp la hoàn hảo.
Chậc chậc chậc, người với người không thể so sánh được.
“Ừ, tùy em xử lý.”
Du Đình còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên.
Đúng là tôi đang chờ câu này của anh!
Tôi để mặc Du Viễn và cô trà xanh đứng ngoài cửa, tự mình từ từ lên lầu thay quần áo rồi mới mở cửa lớn.
14
Biệt thự rất lớn, sân ngoài cũng rất lớn, nơi này thậm chí có thể nói là một trang viên nhỏ.
Trước đây khách đều ngồi xe vào, nhưng rất tiếc, tài xế cũng được nghỉ phép rồi, tôi cũng lười lái xe ra đón họ, chỉ đành làm phiền họ tự đi bộ vào thôi.
Du Viễn và Lữ Giai vừa xuống máy bay đã vội vã chạy thẳng đến biệt thự, còn chưa kịp ăn uống gì.
Bây giờ thì vừa đói vừa khát, nhưng vì cái thẻ nên đành phải cứng rắn đợi ở ngoài cửa. Mãi đến khi cánh cửa lớn mở ra, họ lại chỉ có thể dùng chân của mình đi vào.
“Nơi này thật sự rộng lớn quá.”
Trong mắt Lữ Giai thoáng qua sự ngưỡng mộ và ghen tị.
“Chờ chúng ta kết hôn, anh cũng mua cho em một cái lớn như thế này.” Du Viễn đương nhiên không thể nhìn người phụ nữ của mình tỏ ra ngưỡng mộ, liền khoe khoang một cách hào phóng.
“Chắc chắn sẽ rất đắt, Du Viễn, không cần thiết đâu, dù ở đâu, chỉ cần được ở bên anh là em đã rất vui rồi.”
Vẻ ngoài hoàn toàn dựa dẫm này của Lữ Giai đã hoàn toàn thỏa mãn lòng tự đại của một người đàn ông.
“Có là gì đâu, sau này anh mua vài căn biệt thự cho em, để em thay đổi chỗ ở!”
Miệng nói thì thật sảng khoái, nhưng khi thực sự đứng trước cửa chính, Du Viễn lại hơi e ngại.
Đối với người bố trên danh nghĩa là Du Đình, Du Viễn hồi nhỏ cũng không để vào mắt, nhưng sau khi thấy Du Đình xử lý những người không nghe lời như thế nào thì hắn đã biết ngoan ngoãn.
Lớn lên, hiểu sâu hơn về thủ đoạn của Du Đình, hắn càng thêm kính sợ.
Tuy nhiên, Du Đình rất ít khi can thiệp vào chuyện gia đình, đây cũng là lý do Du Viễn dám ngang nhiên trốn hôn, hắn nghĩ Du Đình chắc chắn sẽ không can thiệp vào chuyện bao đồng.
Hơn nữa, là người thừa kế của Du Thị, Du Đình cũng không thể xử lý hắn như cách đã xử lý những người kia.
Mang theo suy nghĩ này, Du Viễn tự cổ vũ bản thân.
“Bố.”
Hắn đẩy cửa bước vào, đập vào mắt lại không phải Du Đình, mà là một người ngoài dự kiến.
Tôi nở một nụ cười hòa nhã với Du Viễn đang đứng ngoài cửa.
“Chào cậu nha~”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗