24
Còn Du Viễn thì thảm rồi, hắn quen thói tiêu xài hoang phí. Tuy vay được hơn chục vạn từ bạn bè trước đó, cộng thêm một ít tiền tiết kiệm trước đây, cũng tạm bợ được hơn hai mươi vạn. Nhưng tiêu xài không có chừng mực, chưa đầy một tháng, hơn hai mươi vạn đã sắp hết.
Du Viễn vẫn chưa tìm được việc làm.
Ngược lại, Lữ Giai tìm được công việc phục vụ, gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình.
Lữ Giai đến bây giờ vẫn còn ôm hy vọng, nghĩ rằng nhà họ Du có lẽ chỉ đang giả vờ để ép mình rời đi, vẫn kiên trì đóng vai hình ảnh cô gái tốt trước mặt Du Viễn.
Du Viễn đương nhiên cũng bị cảm động không ít, đối với cô ta là tấm lòng son sắt.
Mấy vạn tệ còn lại trong túi cũng giao cho Lữ Giai giữ, còn theo lời giới thiệu của Lữ Giai đến làm việc tại một công ty, Du Viễn dù sao cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, ứng tuyển vào vẫn dư sức.
Nhưng Du Viễn quen thói kiêu căng, sau khi vào một doanh nghiệp nhỏ, hắn chỉ là một nhân viên quèn, bất kỳ ai trong công ty cũng có thể giẫm lên đầu hắn, làm sao hắn chịu nổi.
Vào công ty được ba ngày, đã đánh nhau với cấp trên.
Bồi thường mấy vạn tệ, rồi vinh quang bị sa thải.
“Du Viễn, anh thực sự phải tiết chế cái tính khí của mình lại đi, cứ tiếp tục như thế này, sau này chúng ta phải làm sao đây?”
Khó khăn lắm mới tích cóp được vài chục ngàn tệ, thế mà giờ đây thoáng cái đã tiêu sạch bách.
Lữ Giai cảm thấy vô cùng bực bội trong lòng, nhưng chỉ có thể cố gắng nén cơn giận, kiên nhẫn khuyên nhủ Du Viễn.
“Anh, anh cũng không muốn vậy, nhưng ai bảo hắn ta cứ sai vặt anh làm cái này, làm cái kia, còn nói anh là thằng không có bản lĩnh!”
Du Viễn cúi đầu lẩm bẩm, trông như một đứa trẻ phạm lỗi.
Trải qua những ngày này, hắn cũng đã hiểu rằng, sau khi không còn là cậu ấm của nhà họ Du nữa, thực sự sẽ không còn ai quan tâm đến hắn.
Chỉ có Giai Giai vẫn đối xử với hắn như trước, hắn không thể để mất Giai Giai nữa.
“Du Viễn, em biết đó không phải lỗi của anh, nhưng chúng ta không có tiền, không có thế lực, chỉ có thể từ từ vượt qua.” Vừa nói, Lữ Giai vừa kéo tay Du Viễn đặt lên bụng mình, “Em đã mang thai con của anh rồi, Du Viễn, chúng ta phải cho con một cuộc sống tốt chứ.”
“Thật sao?!” Mắt Du Viễn sáng rực lên.
“Đúng vậy, nên Du Viễn phải vực dậy tinh thần đi. Nếu không thể cho con một cuộc sống tốt, thì em thà rằng đứa bé này đừng nên ra đời.”
Lữ Giai cúi đầu, giọng nghẹn lại.
“Hay là, hay là anh đi cầu xin chú Du đi, và cả bố mẹ nữa. Họ nhìn vào đứa bé này mà nể tình, sẽ cho anh trở về thôi.”
“Anh, Giai Giai, em yên tâm, anh muốn con có cuộc sống tốt, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.”
Ánh mắt Du Viễn trở nên kiên định.
Nhưng hắn vẫn không đồng ý với yêu cầu của Lữ Giai là về nhà họ Du cầu xin sự giúp đỡ.
Du Viễn hắn cũng có niềm kiêu hãnh riêng, đã hứa với Du Đình rồi thì phải làm được, hắn muốn tự mình kiếm sống tốt, chứ không chỉ dựa dẫm vào người khác.
25
Một tháng sau, tôi và Du Đình kết thúc tuần trăng mật trở về, khi gặp lại Du Viễn thì bị dọa hết hồn. Đây còn là vị thiếu gia kiêu ngạo, ngông cuồng ngày nào sao?
Tóc tai bù xù bám đầy bụi bẩn, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, dơ dáy, không biết người ta còn tưởng hắn là thợ hồ ở công trường nào đó.
Trong tay hắn còn xách một thùng sữa và một hộp bánh ngọt.
“Cậu… đây là?”
Du Viễn cũng biết bộ dạng hiện tại của mình trông lạc lõng so với căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.
Hắn hiếm hoi gãi đầu, có chút ngượng nghịu.
“Cô yên tâm, tôi không phải đến để xin tiền.”
“Ý cậu là sao?” Tôi cau mày, nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Tôi chỉ muốn đến cảm ơn cô.”
Du Viễn đặt thùng sữa và hộp bánh xuống đất, có lẽ lo sợ bùn đất trên người sẽ dính vào tôi, hắn đứng cách tôi vài bước rồi cúi người chào.
Tôi sợ hãi lùi lại một bước, không dám nhận đồ, “Cảm ơn tôi?”
Cảm ơn cái gì?
Cảm ơn tôi đã cùng Du Đình tung hứng đuổi hắn ra ngoài hưởng thụ cuộc sống à?
Du Viễn không phải bị điên rồi đấy chứ?
“Đúng vậy, cảm ơn cô. Nếu không phải những lời cô nói với tôi, có lẽ cả đời này tôi cũng không cảm nhận được niềm vui hiện tại. Tuy tôi không còn giàu có như trước, nhưng được ở bên Giai Giai, mỗi ngày tôi đều rất hạnh phúc.”
Nụ cười rạng rỡ trên mặt Du Viễn không hề giả tạo, hắn thực sự rất hạnh phúc.
26
Trong một tháng qua, Du Viễn đã trải qua quá nhiều chuyện. Nửa đời trước được vạn người tung hô sống thoải mái bao nhiêu, giờ đây phải sống thê thảm bấy nhiêu.
Lữ Giai đã mang thai, Du Viễn đương nhiên không nỡ để cô ấy tiếp tục ra ngoài làm việc.
Thấy số tiền trong tay dần cạn kiệt, hắn nghiến răng tìm một công việc khác.
Làm việc trong công ty tư nhân, hắn không chịu nổi thái độ hống hách của quản lý; làm phục vụ hay rửa chén thì lương quá thấp, không đủ nuôi Lữ Giai và đứa bé sắp chào đời.
Thế là Du Viễn cắn răng, đi đến công trường khuân vác gạch.
Đúng nghĩa là đi làm ở công trường.
Mỗi ngày kiếm được năm trăm tệ, cái giá một ly rượu hắn uống trước đây còn gấp đôi số tiền này, vậy mà giờ phải liều mạng vì chút tiền đó.
Khoảng thời gian này đã giúp hắn hiểu được những người lao động chân tay sống khó khăn đến nhường nào, điều mà Du Viễn chưa từng biết đến trước đây.
Bây giờ tuy khổ, tuy mệt, nhưng nhìn số tiền lương trong thẻ cảm thấy rất mãn nguyện. Mỗi ngày về nhà nhìn thấy mâm cơm nóng hổi cùng nụ cười của Lữ Giai, lòng hắn lại ấm áp.
Đây chính là cảm giác của gia đình sao?
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗