14
Khi Sầm Kiến Thanh bưng mâm thức ăn vào, tôi vẫn đang nghịch điện thoại.
“Sao, muốn tìm người đến cứu em à?”
Anh giật lấy điện thoại của tôi: “Thật là không ngoan, có lẽ phải nhốt em lại thì em mới chịu ngoan ngoãn ở bên anh sao?”
Tôi lặng lẽ đánh giá Sầm Kiến Thanh. Bỏ chiếc mặt nạ ‘người chồng hoàn hảo’ trước đây, anh đã trở lại với tính cách vốn có của mình.
Đôi mắt vốn luôn ánh lên nụ cười ôn hòa, giờ đây chứa đầy dục vọng yêu đương, nồng đến mức gần như tràn ra ngoài.
Làm sao đây, thích quá!!!
Thật sự rất sung sướng.
Vì Sầm Kiến Thanh đã sớm phát hiện ra tôi giả vờ ngoại tình, vậy tôi phối hợp với anh diễn một chút thì có gì quá đáng đâu nhỉ?
Tôi trừng mắt nhìn anh: “Anh dựa vào cái gì mà can thiệp vào tự do của em? Em chỉ muốn trò chuyện với bạn thân vài câu, dù sao hôm qua anh đã khiến em cho nó leo cây!”
Sầm Kiến Thanh mím môi, lại cầm đôi còng tay da cừu lên.
“Vợ à, em ngoan một chút.”
Tôi giả vờ kháng cự: “Anh tránh ra, em không muốn!”
Miệng nói không muốn, nhưng hành động vẫn rất hợp tác. Vì cái khóa của chiếc còng tay da cừu này hơi khó cài.
Sầm Kiến Thanh đút cơm cho tôi ăn. Sau bữa ăn, tôi cố tình tiếp tục giải thích với anh rằng tôi không hề ngoại tình với nam người mẫu.
Quả nhiên, lại là một trận giao lưu hết sức sảng khoái.
15
Hôm nay là ngày thứ bảy phối hợp với 'chồng' trong cảnh cưỡng chế yêu đương. Tôi cảm thấy hình như mình bị thiếu dinh dưỡng, đau eo quá.
Sầm Kiến Thanh những ngày gần đây thấy rõ là tâm trạng tốt hơn, nở nụ cười từ tận đáy lòng. Không còn là kiểu cười hòa nhã như khuôn mẫu trước kia nữa.
Anh đang sấy tóc cho tôi, điều không thay đổi là vẫn rất thích chăm sóc tôi.
Tôi lắng nghe tiếng máy sấy tóc ù ù.
Nhìn người chồng trông như một chú cún con u uất trong gương, tôi lại nổi ý xấu.
“Chồng à, thật ra anh đã sớm biết em không ngoại tình rồi đúng không?”
Sầm Kiến Thanh khựng lại, im lặng giả vờ không nghe thấy, vặn mức gió lên cao hơn.
Tôi tiếp tục chọc anh: “Chồng à, mấy ngày nay anh đang cố ý trừng phạt em sao?”
Anh im lặng, thậm chí có vẻ hơi hoảng loạn. Tôi đưa tay rút thẳng dây điện máy sấy tóc, nhìn chằm chằm vào anh.
“Chồng ơi, anh nói gì đi chứ?”
Sầm Kiến Thanh cúi đầu, không dám nhìn tôi.
“Ừm, anh biết em không ngoại tình.
“Anh xin lỗi.”
Lần này đến lượt tôi im lặng.
Tôi kiên nhẫn dùng lược chải thẳng tóc, sau đó bắt đầu chăm sóc da mặt trước gương.
Sầm Kiến Thanh chủ động nói: “Vợ à, anh buộc tóc giúp em nhé.”
Tôi liếc anh: “Anh muốn buộc thì buộc, chỉ cần anh vui là được, em làm gì có tự do cá nhân nữa.”
Anh vội vàng: “Có mà vợ, có chứ!
“Anh xin lỗi vợ, anh không cố ý giả vờ không tin em đâu.
“Lúc đầu anh thực sự tin. Anh rất sợ, anh sợ em sẽ ly hôn với anh.
“Trước khi có những vết hôn kỳ lạ đó, anh đã nghĩ rằng em thực sự có tình mới bên ngoài.
“Nhưng thái độ lúc gần lúc xa và những lý do mà em đưa ra sau đó lại khiến anh nghĩ rằng, có lẽ em đang ám chỉ anh, muốn anh chủ động đề nghị ly hôn.”
“Sao em có thể đề nghị ly hôn với anh? Em phải rất khó khăn mới cưới được anh.”
Nói đến đây, mắt anh lại đỏ hoe.
“Anh xin lỗi vợ, những ngày qua anh đã quá đáng.
“Nhưng anh không thể kiểm soát được. Anh quá yêu em, anh rất sợ mất em.”
Sầm Kiến Thanh cười khổ: “Dù sao, anh hơn em năm tuổi. Hiện tại anh còn trẻ, dù bây giờ em thấy chẳng sao cả, nhưng đợi đến khi anh 30 tuổi, 35 tuổi, anh sẽ mãi mãi hơn em năm tuổi.
“Năm tuổi là một khoảng cách không thể vượt qua.
“Trong khi ngoài kia sẽ luôn có những người đàn ông trẻ trung và tươi mới, anh còn có ưu thế gì để giữ em lại được đây?”
Anh quỳ nửa người bên cạnh tôi, cẩn thận áp mặt vào lòng bàn tay tôi, giống như một chú cún con sợ bị bỏ rơi.
“Vợ à, anh yêu em, thực sự yêu em.
“Nhưng bây giờ xem ra, anh hình như đã làm hỏng mọi thứ rồi.
“Với tính cách không được lòng người như anh, không biết nói lời ngọt ngào dỗ dành, sẽ chẳng ai thích anh đâu.
“Anh hình như chẳng có gì tốt cả, không có ưu điểm nào, một người như anh làm sao xứng với em?”
Sầm Kiến Thanh nhắm mắt lại: “Thôi được rồi.
“Vợ à, cho anh gọi em là vợ lần cuối cùng.
“Cảm ơn em đã cho anh cơ hội, để anh tham lam tận hưởng những ngày tháng thân mật bên em lâu đến thế.”
Anh nghẹn lại: “Đợi em viết xong đơn ly hôn, anh sẽ ký.
“Anh sẽ không quấy rầy em nữa, anh sẽ ra đi tay trắng.
“Em không muốn chấp nhận con người anh, nhưng anh vẫn hy vọng, ít nhất em có thể chấp nhận tiền của anh.”
Tôi nhặt chiếc còng tay vừa đặt trên bàn lên.
“Rồi, nói xong chưa?”
Sầm Kiến Thanh gật đầu: “Nói xong rồi. Em định đuổi anh đi sao?”
Tôi cười nhẹ, chủ động chụm hai tay vào nhau, đưa ra trước mặt anh.
“Nói xong rồi thì khóa lại cho em đi.
“Em rất thích con người thật của anh.
“Với lại, ai nói là muốn ly hôn với anh? Em chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn với anh đâu, được không?
“Còn về chuyện liên hôn lúc trước, nếu em thực sự ghét anh, em đã không chọn kết hôn với anh.”
Sầm Kiến Thanh nhìn tôi với vẻ không thể tin được.
“Em đang nói gì vậy, anh đâu có bỏ thuốc vào cốc nước của em…”
Tôi nắm lấy cổ áo anh, hôn anh một cái.
“Em nói là, chúng ta rất hợp nhau, em thích tính cách chân thật của anh.”
“Thật sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Tôi cau mày: “Nhưng mà, ai nói anh không có ưu điểm? Anh có cả đống ưu điểm ấy chứ!
“Ví dụ như đúng giờ khi hẹn hò, nghiêm túc có trách nhiệm, giữ lời hứa, lại còn rất chu đáo, và rất có tình yêu thương, biết yêu quý động vật nhỏ.”
Sầm Kiến Thanh cười: “Thôi được rồi, anh biết em nói những lời này là để dỗ anh vui, cảm ơn vợ.”
“Em không dỗ anh đâu, em nói thật mà.”
Anh nói: “Em hình như chưa từng thấy anh ở cạnh động vật nhỏ, sao lại nghĩ rằng anh yêu quý chúng?”
Tôi mở điện thoại tìm ra một bức ảnh.
Đó là bức ảnh chụp chung hồi tiểu học khi diễn vở kịch “Thỏ con ngoan ngoãn không mở cửa”.
“Anh từng nói gặp em rồi, nên em đặc biệt lục lại những bức ảnh cũ, và phát hiện ra em cũng không phải chưa từng gặp anh, em đã để ý đến anh từ lâu rồi.
“Lúc đó ở nơi biểu diễn có rất nhiều thỏ thật. Các thầy cô giáo nói rằng sau khi biểu diễn xong sẽ gửi chúng đến nhà bếp để làm thịt. Một cậu bé mười mấy tuổi đã bỏ tiền ra mua hết chúng, nói là sẽ mang về nhà tự nuôi.
“Nếu em nhớ không lầm, cậu bé đó chính là anh phải không?”
Tôi chỉ vào góc bức ảnh, một cậu thiếu niên gầy gò mặc áo phông đen đang ôm một con thỏ.
Sầm Kiến Thanh trông rất vui vẻ, anh gật đầu: “Ừ, là anh.”
Tôi nói: “Lúc đó em lo anh cũng mua thỏ về ăn thịt, nên còn gọi người lén theo dõi anh một thời gian. Sau này thấy anh thực sự nuôi thỏ rất tốt, em mới không tiếp tục theo dõi nữa.”
Khóe môi Sầm Kiến Thanh hơi cong lên.
“Hóa ra lúc đó em đã cho người theo dõi anh rồi.”
Tôi ngả vào lòng anh: “Vậy thì, chuyện thời thơ ấu đã nói xong, có lẽ nên nói đến chuyện người lớn rồi nhỉ.”
Sầm Kiến Thanh hôn lên đỉnh đầu tôi, trầm giọng hỏi: “Ví dụ như?”
Tai tôi hơi đỏ.
“Ví dụ như em muốn nhìn anh vừa khóc vừa…”
Hết.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗