7
Hơi thất vọng, tôi tháo giày cao gót ra và bật đèn phòng khách. Ánh mắt liếc qua lại thấy một bóng người trên ghế sofa, tôi sợ đến mức suýt hét lên.
Sầm Kiến Thanh cứ thế ngồi lặng thinh trên sofa, im lặng nhìn tôi. Hệt như một hồn ma nam.
Tôi khẽ vỗ ngực, tiến lại gần anh: "Sao anh không bật đèn lên? Làm em sợ chết khiếp, em cứ tưởng anh ngủ rồi chứ."
Sầm Kiến Thanh nói: "Gần 12 giờ rồi mà em chưa về nhà, anh rất lo cho em."
"Lo lắng gì chứ, em lớn rồi mà, có phải con nít đâu mà lạc. Muộn rồi, anh mau đi rửa mặt rồi ngủ đi."
Tôi ngáp một cái, tiện tay ném chiếc áo khoác lên ghế sofa.
Quần áo rơi xuống ghế sofa, thổi lên một làn hương thơm ngào ngạt. Sầm Kiến Thanh nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc áo khoác, sau đó từ từ chuyển sang mặt tôi.
Tôi chờ đợi anh hỏi. Quả nhiên, Sầm Kiến Thanh đã lên tiếng hỏi: "Chiếc áo khoác này là của cậu em hàng xóm đó sao?"
Tôi đáp: "Vâng, tối hơi lạnh, cậu ấy sợ em bị cảm gió nên khoác áo cho em mặc."
Khi tôi định nói những câu kinh điển kiểu "Đừng hiểu lầm" thì Sầm Kiến Thanh lại nói: "Được, vậy anh tiện tay giặt luôn áo cho cậu ấy."
Tôi suýt nữa bị câu nói của anh làm nghẹn chết. Không, cái này có đúng không?
Vợ mặc quần áo của người đàn ông khác về nhà, nhưng chồng không những không ghen mà còn đòi giặt đồ cho "tình nhân".
Cạn lời, anh ta đúng là yêu thích việc giặt giũ thật sự sao!??
Tôi day day thái dương: "Không cần đâu, mai em tự mang trả cậu ấy là được."
Ngay lúc tôi định lên lầu tắm, chiếc điện thoại để trong áo khoác đột nhiên reo lên. Sầm Kiến Thanh ở gần hơn, theo thói quen anh đưa tay ra định lấy giúp tôi.
Nhưng tôi lại phóng tới như tên bắn, lướt qua cánh tay anh và giật lấy điện thoại.
Tay Sầm Kiến Thanh khựng lại giữa không trung, anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi vờ hoảng hốt cúp máy, gượng cười một cách cứng nhắc.
"Điện thoại quấy rối ấy mà, dạo này hay có lắm, em sợ anh bị lừa đảo."
Sầm Kiến Thanh gật đầu: "Ừm, em cũng vậy, phải cẩn thận lừa đảo, chú ý an toàn."
Tôi gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, vậy em lên tắm trước đây, hôm nay mệt quá."
"Được."
Tôi biết Sầm Kiến Thanh vẫn đang nhìn tôi. Vì vậy, tôi cố tình vừa đi vừa nghịch điện thoại, giả vờ đang nhắn tin cho người khác.
Cho đến khi vào phòng tắm, tôi mới thả lỏng.
8
Trước khi ngủ, tôi như thường lệ nói lời chúc ngủ ngon với Sầm Kiến Thanh. Nhưng Sầm Kiến Thanh lại không trả lời. Đây là lần đầu tiên anh không chúc tôi ngủ ngon, tôi đợi gần nửa tiếng, người nằm cạnh vẫn không có động tĩnh, cứ như đã ngủ say.
Tôi hơi chịu không nổi, mở mắt ra lén nhìn anh. Không ngờ, Sầm Kiến Thanh cũng đang nhìn tôi.
Anh đã nhìn tôi bao lâu rồi không rõ, đôi mắt lạnh lùng, tĩnh mịch như một hồ nước chết.
Tôi sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh.
"Anh... sao anh còn chưa ngủ?"
Sầm Kiến Thanh không trả lời tôi, mà khẽ hỏi: "Hôm nay em chơi có vui không?"
Tôi ngáp một cái, hỏi ngược lại: "Đương nhiên là vui rồi, chẳng lẽ em đi chơi thì anh không vui sao?"
Sầm Kiến Thanh không nói gì, anh thở rất nhẹ, từ từ quay người lại nhắm mắt.
"Chỉ cần em vui, anh sẽ vui. Em, ngủ ngon."
Tôi không trả lời anh, trở mình quay lưng lại với anh rồi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi vẫn thức dậy trong vòng tay Sầm Kiến Thanh. Tôi lơ mơ duỗi người.
Ánh mắt Sầm Kiến Thanh rất tỉnh táo, có vẻ anh đã thức dậy từ lâu. Quầng thâm mắt anh hơi đậm, tôi chột dạ rụt chân đang gác trên eo anh về.
"Xin lỗi anh nha, em ngủ không ngoan, có phải làm phiền anh không ngủ được không? Hay là, mình ngủ riêng giường đi?"
Sầm Kiến Thanh chống nửa thân trên dậy, trên cánh tay vẫn còn vết hằn đỏ do tôi đè lên. Anh chậm rãi lặp lại lời tôi: "Em nói, em muốn ngủ riêng với anh?"
Tôi gật đầu: "Đúng thế, không được sao? Em lo rằng mình cứ ngủ cùng nhau sẽ ảnh hưởng đến công việc ngày mai của anh."
Sầm Kiến Thanh gần như không cần suy nghĩ, nhanh chóng từ chối: "Không ảnh hưởng."
Anh nhấn mạnh: "Em, chúng ta là vợ chồng, đương nhiên phải ngủ cùng nhau, trên cùng một chiếc giường."
Tôi hừ một tiếng cười khẩy. Chưa thấy cặp vợ chồng nào mà chồng lại gọi vợ là Tiểu X như thế này.
"Ồ, vậy thì thôi, tạm thời không ngủ riêng nữa."
9
Bữa sáng luôn khá đơn giản, Sầm Kiến Thanh hâm nóng cho tôi một cốc sữa lớn.
Tôi uống hơn nửa cốc thì thấy hơi no, bèn tiện tay đặt nó lên bàn ăn. Sầm Kiến Thanh như mọi khi cầm cốc lên, chuẩn bị uống nốt phần còn lại giúp tôi. Nhưng tôi lại bất thường giật lấy chiếc cốc, thậm chí còn làm vài giọt sữa bắn ra mặt bàn.
"Cái đó... cốc này em dùng rồi, anh đừng uống nữa."
Anh nói: "Nhưng trước đây anh vẫn thường uống hết phần còn lại giúp em, nếu không sẽ lãng phí."
Tôi rút một tờ khăn giấy, bắt đầu lau đi những chỗ anh vừa chạm vào trên cốc.
"Ôi trời, trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ chứ. Hơn nữa, nước ngoài người ta còn áp dụng chế độ ăn riêng khẩu phần, mình dùng cốc riêng cũng là vì sức khỏe và vệ sinh thôi. Vả lại, em chỉ là chưa uống hết được lúc này thôi, em đi dạo một lát rồi quay lại, tiêu hao chút thể lực chẳng phải có thể uống hết phần còn lại sao?"
Tôi cười hỏi anh: "Anh thấy đúng không, chồng?"
Sầm Kiến Thanh dường như bị tôi chọc cho bật cười. Anh nhếch khóe môi, nhưng giọng điệu nghe vẫn rất bình tĩnh: "Em nói có lý."
Đúng là một Ninja rùa.
Tôi cười hì hì đứng dậy: "À phải rồi, hôm nay cậu ấy mời em đi đánh golf, em phải phân cao thấp với cậu ấy một phen. Anh đừng gọi điện hay nhắn tin làm phiền bọn em nhé."
Sầm Kiến Thanh ngồi trên ghế ăn, ngẩng đầu nhìn tôi.
"Em, anh cũng rất giỏi môn golf này. Em không định dẫn anh đi gặp mặt người bạn quan trọng này sao?"
Tôi không vui: "Anh đâu có quen cậu ấy, lúc đó không có gì để nói sẽ ngại lắm. Hơn nữa bọn em đã hẹn nhau rồi, đây là cuộc gặp mặt riêng tư của người quen. Em không nói năng gì đã dẫn anh đi cùng thì kỳ lắm."
Sầm Kiến Thanh cũng không tức giận, anh hòa nhã hỏi: "Vậy lần sau gặp mặt có thể cho anh đi cùng không? Em báo trước với cậu ấy một tiếng."
Tôi bực bội xua tay: "Ôi dào, lần sau tính sau đi, em đi thay đồ đây, muộn nữa là trễ hẹn mất."
Vừa nói, tôi vừa lên lầu, nhưng lại để quên điện thoại trên bàn ăn.
Theo kế hoạch, chỉ vài phút nữa, cô bạn thân sẽ dùng số điện thoại mới, giả làm cậu em người mẫu kia nhắn tin cho tôi.
Quả nhiên, lúc tôi thay đồ xong, tôi nghe thấy chiếc điện thoại để dưới nhà liên tục đổ chuông báo tin nhắn.
Tôi chỉnh lại cổ áo, hỏi lớn: "Chồng ơi, điện thoại em, ai nhắn tin cho em vậy?"
Sầm Kiến Thanh nói: "Là bạn của em."
"Ồ, cậu ấy nhắn gì cho em?"
Sầm Kiến Thanh mãi không trả lời, anh đi lên lầu, đưa điện thoại cho tôi.
"Xin lỗi em, anh ngủ không ngon, mắt hơi đau nên không xem."
Tôi "chậc" một tiếng: "Ồ, vậy anh ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ uống nhiều nước nóng. Cậu ấy đang giục em rồi, em đi đây."
Sầm Kiến Thanh tìm trong tủ quần áo ra một chiếc áo khoác màu xanh lam nhạt. "Mang theo chiếc áo khoác này đi, tối nhiệt độ sẽ thấp đấy."
Tôi cười, nhào vào lòng anh, hôn một cái lên má anh: "Chồng ơi, anh tốt quá, em yêu anh. À, tối nay anh không cần đợi em về nhà đâu, nếu chơi khuya quá, có lẽ em sẽ ngủ lại nhà cậu ấy luôn."
Không đợi Sầm Kiến Thanh nói gì, tôi lập tức chuồn đi.
Có lẽ vì đã có kinh nghiệm từ đêm hôm trước, lần này Sầm Kiến Thanh thấy tôi gần 12 giờ đêm mới về nhà cũng không nói gì.
Anh chỉ bảo nước tắm đã chuẩn bị xong, trong tủ lạnh có đồ ăn đêm, nếu tôi muốn ăn thì anh sẽ hâm nóng giúp.
Tôi vô tư đáp: "Không cần đâu, em ăn no ở ngoài rồi."
Trên người tôi vẫn phảng phất mùi nước hoa nam.
Ánh mắt Sầm Kiến Thanh lướt qua bờ vai trần của tôi, anh thờ ơ hỏi: "Em, áo khoác của em đâu?"
Tôi tỏ vẻ hơi luống cuống, lắp bắp kéo cổ áo xuống một chút.
"Ồ, anh nói áo khoác à, cái đó... có lẽ em để quên ở sân golf rồi."
Để ngăn anh hỏi tiếp, tôi nhanh chóng chặn lời anh: "Ôi trời, chỉ là một chiếc áo khoác thôi, mất thì mua cái khác. Thôi thôi, ngủ sớm đi, hôm nay làm em mệt chết đi được, chân mỏi rã rời."
Sầm Kiến Thanh khẽ nhíu mày. Đánh golf mà lại mỏi chân à?
Tối lúc ngủ, Sầm Kiến Thanh hỏi tôi: "Ngày mai em còn đi chơi nữa không?"
Tôi biết anh có lẽ muốn tôi dẫn anh theo cùng.
"Không đi đâu, cậu ấy nói thời gian tới sẽ chuẩn bị cho em một món quà sinh nhật cực kỳ bí ẩn, đợi đến sinh nhật em mới gặp lại cậu ấy."
Sầm Kiến Thanh ánh mắt mang theo ý cười, dịu dàng nói: "Thế à. Em, anh cũng đã chuẩn bị cho em một món quà sinh nhật rất hoành tráng. Đến lúc đó, anh tặng em cùng với họ trong tiệc sinh nhật nhé? Nhà hàng chắc chưa đặt đâu nhỉ? Để anh giúp em..."
Tôi ngắt lời anh: "Cái đó, nhà hàng em đã đặt rồi, nhưng quà sinh nhật của anh thì cứ tặng riêng cho em đi, tiệc sinh nhật của em, anh đừng đến."
"Tại sao?" Hơi thở của anh nhẹ hơn: "Em không muốn họ gặp anh sao?"
Tôi dỗ dành anh: "Không phải đâu. Em biết anh thích yên tĩnh, tiệc sinh nhật đông người, ồn ào lắm, chắc chắn anh không quen đâu. Hơn nữa, cậu em kia tặng quà xong là đi luôn, không ở lại ăn cùng bọn em. Toàn là con gái, anh là đàn ông đến đó thì chị em bọn em sẽ không thoải mái. Với lại, ngày sinh nhật quan trọng như thế này, em muốn ở riêng với anh cơ, tối em về sớm là được mà, đúng không?"
Dưới màn dỗ dành của tôi, Sầm Kiến Thanh đã đồng ý.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗