Chương 4
Đăng lúc 14:20 - 24/10/2025
1,032
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

10


Ngày sinh nhật tôi.


Lâm Chước Nguyệt đã chuẩn bị cho tôi bảy em trai người mẫu hàng đầu, có cả ngoại hình lẫn thân hình.


Nhưng tôi cảm thấy, chẳng ai bằng Sầm Kiến Thanh.


Sau khi những người tham dự tiệc đã có mặt đông đủ, tôi làm theo kế hoạch, chụp hai tấm ảnh. Một tấm là ảnh chụp chung chỉ có con gái. Tấm còn lại, là tôi trong vai trò nhân vật chính, được các chàng người mẫu vây quanh ở giữa.


Chụp ảnh xong, tôi bảo các chàng người mẫu nhận tiền rồi đi. Sau khi đăng ảnh lên Vòng bạn bè, tôi hồi hộp liên tục lướt điện thoại.


"Cậu nói xem, Sầm Kiến Thanh bận đi làm như thế, có khi nào anh ấy hoàn toàn không để ý tới bài đăng này của tớ không?"


Lâm Chước Nguyệt nhấp một ngụm rượu champagne: "Vậy hay là tớ đăng lại ảnh chụp chung với các em trai, lần này tag anh ấy vào?"


"Cũng không cần cố tình đến mức đó..."


Lại nửa tiếng trôi qua, tôi hoàn toàn không còn tâm trí bóc quà. Tôi ngồi trên ghế sofa, liên tục dùng điện thoại của mình và của Lâm Chước Nguyệt để làm mới trang.


Đột nhiên, Vòng bạn bè của Lâm Chước Nguyệt xuất hiện chấm đỏ. Sầm Kiến Thanh đã thích bài đăng của Lâm Chước Nguyệt.


Tôi vội vàng gọi: "Mau nhìn mau nhìn, chồng tớ vừa thích bài của cậu rồi."


Nhưng khi Lâm Chước Nguyệt đi tới làm mới lại trang, trong danh sách lượt thích, avatar phong cảnh quen thuộc kia đã biến mất.


Tôi sững sờ: "Chuyện gì thế, tớ vừa nhìn nhầm à?"


Nhưng trong thông báo lịch sử, quả thật có hiển thị Sầm Kiến Thanh đã thích.


Lâm Chước Nguyệt cười hì hì: "Chưa hiểu sao? Anh ấy định tự lừa dối mình, giả vờ như không thấy, có khi đã chặn Vòng bạn bè của tớ luôn rồi ấy chứ. Giờ này chắc anh ấy đang âm thầm rơi lệ ở nhà, nghĩ rằng chỉ cần cậu chịu khó lừa anh ấy là đủ rồi~"


Tôi khẽ vỗ cô ta một cái: "Này, cậu đừng nói như thể tớ ngoại tình thật sự ấy chứ."


Lại nửa tiếng trôi qua, sắp năm giờ rồi, Sầm Kiến Thanh vẫn không thích bài của tôi, cũng không gửi tin nhắn cho tôi. Tôi chờ đợi đến sốt ruột.


Tôi cắn răng, quyết định chụp ảnh bộ son môi Lâm Chước Nguyệt tặng rồi đăng lên Vòng bạn bè.


Chú thích: [Quà sinh nhật của cậu bạn thân lớn lên cùng nhau, thích quá đi mất, tớ phải tô mỗi ngày thôi, mọi người xem thử màu son này có tôn da không nào~]


Lần này, Sầm Kiến Thanh cuối cùng cũng có động thái.


Anh ấy bấm thích bài đăng có ảnh chụp chung của tôi trước.


Bình luận: [Vợ ơi, sinh nhật vui vẻ (hoa hồng) (bánh kem).]


Tiếp đó anh lại bình luận vào bài son môi: [Vợ ơi, em vốn đã da trắng mặt xinh rồi, thoa thỏi son này lên còn đẹp hơn nữa (trái tim).]


Nhìn qua thì có vẻ chẳng có vấn đề gì.


Điều duy nhất khiến tôi kinh ngạc là Sầm Kiến Thanh lại không gọi tôi là Tiểu Giang nữa.


"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"


Lâm Chước Nguyệt nói: "Cái này mà mày cũng không hiểu à? Anh ấy cuống rồi chứ gì, gọi cậu là vợ để tuyên bố chủ quyền đấy.


"Nhưng mà, nhìn cái giọng điệu này, đúng là nhẫn nhịn ghê cơ, đầu sắp thành cánh đồng cỏ xanh rồi mà vẫn ngồi đây gửi hoa hồng với trái tim."


Tôi hơi thất vọng: "Điều này có nghĩa là, anh ấy không hề có chút tình cảm nào với ớ, chỉ là vợ chồng liên hôn thuần túy, chỉ quan tâm đến quan hệ lợi ích, hoàn toàn không thèm để ý tớ ở bên ngoài có người khác hay không sao?"


Lâm Chước Nguyệt ho khan một tiếng: "Ây da, đừng nghĩ vậy, biết đâu, anh ấy là người chịu đựng giỏi thì sao?


"Ít nhất, bây giờ anh ấy đã chịu gọi cậu là vợ rồi còn gì?"


11


Tôi xem đồng hồ, sắp sáu giờ rồi.


Tối qua tôi đã hẹn Sầm Kiến Thanh về nhà sớm để cùng anh ấy đón sinh nhật.


Theo kế hoạch, tôi nên thất hẹn. Nhưng tôi đột nhiên có một ý tưởng hay hơn.


"Thế này đi, cậu dùng ống hút cắn cho tớ vài vết dâu tây trên người, tớ không tin đến nước này mà anh ấy vẫn không phản ứng.


"Đã muốn tìm cảm giác mạnh, thì phải chơi tới bến!"


Tôi mang một loạt vết dâu tây trên người về nhà, quần áo thì nồng nặc mùi cồn và nước hoa.


Chuông cửa được tôi nhấn vang lên. Diễn xuất của tôi bùng nổ, ngay lập tức nhập vào trạng thái say rượu.


Sầm Kiến Thanh vừa mở cửa, tôi đã ngã nhào vào lòng anh, cực kỳ "vô tình" để lộ những vết đỏ ở xương quai xanh.


Hơi thở anh rõ ràng trở nên nặng nề hơn, ánh mắt khó khăn lắm mới dời đi, đỡ tôi ngồi xuống ghế sô pha.


"Sao lại uống nhiều đến vậy?"


Tôi cười ngọt ngào, đưa tay ôm lấy vòng eo anh rồi cọ cọ: "Chồng ơi, em yêu anh quá."


Người vợ say rượu, mang theo vết hôn về nhà, giống như một con mèo vụng trộm ăn vụng.


Đột nhiên nói "em yêu anh", có phải là do cảm giác tội lỗi gây ra không?


Sầm Kiến Thanh không hiểu, hoặc cố tình giả vờ không hiểu. Anh âu yếm xoa đầu tôi: "Ngoan, anh cũng yêu em.


"Nằm nghỉ trên sô pha một lát đi, anh vào bếp nấu canh giải rượu cho em."


Tôi dính chặt lấy anh, mùi nước hoa nồng nặc gần như nhấn chìm anh.


"Không chịu đâu mà, em chỉ muốn ở bên chồng thôi.


"Chồng ơi, anh tốt quá, còn biết nấu canh giải rượu nữa, anh ta thì không biết."


Sầm Kiến Thanh khuấy chiếc muỗng trong tay, nước canh màu nâu đỏ đang sôi sùng sục trong nồi. Hơi nước trắng xóa khiến gương mặt anh trở nên mờ ảo, méo mó.


Anh hỏi tôi: "Cái người mà em nói, là ai?"


Cơ thể tôi cứng đờ, như thể đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, cơn say tỉnh lại được một nửa.


"À, em nói là bạn thân của em đó, ha ha ha.


"Anh xem kìa, sao lại cứ nghi ngờ lung tung thế, tối nay đến dự tiệc sinh nhật em toàn là con gái thôi."


Tôi cố ý nhấn mạnh: "Không có một người đàn ông nào đâu, thật đó, anh tin em đi."


Khi người ta hoảng loạn, họ sẽ liên tục lôi hết chủ đề này đến chủ đề khác để che giấu sự chột dạ của mình.


"À đúng rồi, anh bảo là có chuẩn bị một món quà sinh nhật rất hoành tráng cho em, nó ở đâu thế? Giờ em xem được không?


"Chồng ơi?"


Cạch một tiếng, Sầm Kiến Thanh tắt bếp.


Anh thong thả rửa sạch hai tay: "Sao anh lại có thể nghi ngờ em được, vợ.


"Cho dù có đàn ông ở đó đi nữa, thì chắc chắn là họ đi nhầm phòng rồi vô tình bước vào thôi."


Tôi vờ vĩnh đáp: "Phải phải phải."


Anh múc cho tôi một bát canh giải rượu.


Tôi chầm chậm uống.


Nhà cửa được Sầm Kiến Thanh trang trí vô cùng đẹp đẽ, treo đầy đèn ngôi sao, còn mua thêm thú nhồi bông mới đặt ở khắp mọi ngóc ngách.


Anh dẫn tôi lên lầu.


"Quà ở trong phòng ngủ, anh đi lấy cho em, nhưng có lẽ em sẽ không thích đâu."


Tôi thắc mắc: "Em còn chưa biết nó là gì mà, sao anh lại nghĩ là em không thích?"


Anh nói: "Bởi vì anh cũng tặng em son môi mà, vợ."


Tôi phản ứng rất nhanh: "Vậy thì tất nhiên em thích thỏi son chồng tặng hơn rồi."


"Vậy ngày mai em thoa son anh tặng được không?"


"Cái này anh không hiểu rồi." Tôi vừa mở quà vừa nói, "Quà bạn bè tặng thì cứ lấy ra dùng thoải mái, không cần tiếc, nhưng đồ chồng tặng cho em, tất nhiên em phải giữ lại để sưu tầm.


"Như vậy mỗi lần nhìn thấy thỏi son anh tặng, em sẽ nhớ lại cảnh anh tặng quà cho em, tâm trạng sẽ tốt hơn."


Cái đống lời nói dối vô nghĩa này, ngay cả tôi cũng chẳng tin nổi một chữ nào.


Thế mà Sầm Kiến Thanh lại tin.


Thậm chí ngày hôm sau, anh còn bình thản giúp tôi thoa son.


Còn về những vết dâu tây tôi cố tình tạo ra, Sầm Kiến Thanh hoàn toàn không hề đả động tới.


Tôi liên tục nhờ anh xoa lưng suốt năm ngày, đến ngày những vết dâu tây đó hoàn toàn biến mất, tôi đành phải chịu thua.


Tôi bực bội nhắn tin cho Lâm Chước Nguyệt: [Alo? Làm một chuyến du lịch ngẫu hứng thì sao?]


Lâm Chước Nguyệt đồng ý ngay lập tức.


Thế là tôi bắt đầu sắp xếp hành lý.


Tôi bật nhạc trên điện thoại, vừa tìm quần áo để thay trong tủ. Giữa lúc chuyển bài hát, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ.


Tôi lập tức dựng tóc gáy.


Sầm Kiến Thanh đang đi làm, trong nhà ngoài tôi ra không còn ai khác.


Vậy tiếng bước chân này là của ai?


Tôi vớ ngay chiếc đèn bàn gần nhất, tinh thần căng như dây đàn. Nhưng tiếng bước chân đã biến mất.


Lòng bàn tay tôi dần ướt đẫm mồ hôi, tôi đột ngột quay đầu lại. Sầm Kiến Thanh đang mỉm cười đứng ở cửa phòng ngủ. Trên tay anh cầm một chiếc còng tay bọc da cừu non.


"Vợ ơi, em còn trẻ, thích chơi bời, là chồng, anh có thể hiểu được.


"Nhưng ra ngoài hưởng tuần trăng mật với tình nhân nhỏ mà không chịu về nhà, như vậy là không ngoan đâu."


Chuông báo động trong tôi réo vang, trực giác mách bảo rằng trạng thái của anh lúc này không hề bình thường. Nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác hưng phấn mơ hồ.


"Sao anh biết em định đi du lịch?"


Sầm Kiến Thanh thản nhiên chỉ vào con thú nhồi bông.


"Tất nhiên là chúng nó nói cho anh biết rồi."


Da đầu tôi căng lên, tôi lờ mờ nhớ ra những con thú nhồi bông mới này được đặt vào đúng ngày sinh nhật tôi. Không chỉ trong phòng ngủ. Hầu như mọi ngóc ngách trong nhà đều có thú nhồi bông.


Tôi dùng điện thoại rọi vào mắt con thú nhồi bông.


Ánh đèn đỏ nhỏ nhấp nháy.


Tôi không thể tin nổi chất vấn anh: "Anh lắp camera giám sát trong nhà à?"


Sầm Kiến Thanh nói: "Vợ, em nên cảm thấy may mắn vì anh chỉ lắp camera trong nhà.


"Chứ không phải trên người em."


Tôi cười lạnh: "Vậy em có nên cảm ơn anh không?"


Anh cười mà không nói, thậm chí trong mắt còn lẫn lộn cảm xúc đau khổ.


"Vợ ơi, đáng lẽ chúng ta không cần phải làm loạn đến mức này."


Sầm Kiến Thanh cầm còng tay tiến về phía tôi, tôi từng bước lùi lại phía sau.


Anh nói: "Thật ra anh đều biết cả.


"Anh biết em hoàn toàn không thích anh, cho nên việc em ngoại tình ra ngoài tìm tình nhân nhỏ, tình nhân bé gì đó, anh có thể hiểu được.


"Bởi vì cuộc hôn nhân liên hôn này là do anh cưỡng cầu mà có.


"Nhưng vợ ơi, anh xin lỗi."


Mắt Sầm Kiến Thanh đỏ hoe: "Vốn dĩ anh đã tự trấn an mình rồi.


"Chỉ cần em không gây chuyện tới tận nhà, thì ngoài kia em làm gì anh cũng có thể giả vờ không biết.


"Nhưng anh thực sự không nhịn nổi nữa.


"Anh yêu em quá, vợ ơi.


"Chỉ cần nghĩ đến cảnh em ở ngoài vui vẻ cười nói với những người đàn ông khác, thậm chí còn cho phép hắn ta để lại dấu vết trên người em.


"Không, anh không thể nói như vậy...


"Phải nói là những gã đàn ông dơ bẩn đó đã lừa gạt em, em còn trẻ, tâm tư đơn thuần, anh tha thứ cho em.


"Chính bọn chúng đang cố tình khiêu khích anh, cố tình chia rẽ tình cảm giữa anh và em.


"Nhưng anh sẽ không mắc lừa đâu, đó đều là lỗi của bọn chúng, không trách em.


"Là tại anh đã không bảo vệ tốt cho em."


Sầm Kiến Thanh mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi, định đeo còng tay cho tôi.


"Vợ ngoan, chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi.


"Mọi chuyện cứ giao cho anh, đừng sợ, anh sẽ giải quyết mọi thứ bên ngoài, để chúng ta, quay lại đúng quỹ đạo."


Tôi giả vờ giãy giụa, nhưng thực chất chỉ thiếu nước tự nguyện khóa mình lại.


Giọng Sầm Kiến Thanh mang theo sự nghẹn ngào khó nhận ra, anh ôm tôi vào lòng. Anh nói rằng thật ra anh đã thích tôi từ khi còn học cấp hai, chỉ là tôi chưa từng gặp anh.


Lúc đó tôi đang biểu diễn vở kịch "Thỏ con ngoan ngoãn đừng mở cửa", tôi mặc một bộ đồ thú nhồi bông Sói Xám, trông sống động và đáng yêu.


Hoàn toàn khác biệt với một người từ nhỏ đã trầm lặng và u ám như anh.


Hơn nữa, anh lớn hơn tôi năm tuổi, thời học sinh gần như không có cơ hội tiếp xúc với tôi. Mãi đến khi tôi tốt nghiệp đại học, anh mới lấy hết can đảm xuất hiện trước mặt tôi.


Sau khi biết tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi, anh đã dành vài tháng để điều chỉnh bản thân thành kiểu người tôi thích.


Tôi nói thích kiểu đàn ông vừa mạnh mẽ vừa biết quan tâm, anh đã đi tập gym để có cơ ngực săn chắc.


Tôi nói thích người biết đối nội đối ngoại, anh liền đăng ký vào trường dạy nấu ăn Tân Đông Phương, khổ luyện kỹ thuật tung chảo suốt hai tháng...


Sầm Kiến Thanh nói rằng anh đã quá xảo quyệt.


Anh khẽ thở dài bên tai tôi: "Vợ ơi, anh xin lỗi, là anh đã lừa dối em.


"Lẽ ra anh nên hiểu rằng, khi anh đeo chiếc mặt nạ giả dối xuất hiện trước mặt em, thì không nên mong cầu nhận được trái tim chân thật của em."


Tôi hắng giọng, định nói: "Thật ra..."


Sầm Kiến Thanh đau khổ bịt miệng tôi lại.


"Vợ ơi, đừng nói nữa, anh biết em không yêu anh.


"Không sao cả, chỉ cần em còn ở bên cạnh anh là được."


Anh nhìn tôi, ánh mắt tiều tụy, quầng thâm dưới mắt lại càng nặng hơn.


"Vợ, nói cho anh biết tên hắn được không?


"Ai là người để lại vết hôn trên người em?


"Có phải em đều thích cả bảy gã người mẫu nam đó không..."


Tôi muốn giải thích, nhưng anh bịt quá chặt, tôi hoàn toàn không thể phát ra tiếng. Trong cơn khẩn cấp, tôi dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vào lòng bàn tay anh, ra hiệu rằng tôi có chuyện muốn nói.


Sầm Kiến Thanh cảm nhận được sự ẩm ướt trong lòng bàn tay, anh kinh ngạc nhìn tôi.


"Vợ, em thậm chí còn làm đến mức này chỉ để bảo vệ mấy gã đàn ông dơ bẩn đó ư?


"Anh chỉ muốn biết tên hắn thôi, mà em đã sẵn lòng hy sinh như vậy để lấy lòng anh, nếu anh..."


Ánh mắt anh vừa như sụp đổ vừa xen lẫn sự đau lòng, còn tôi thì hơi khó hiểu.


Chẳng phải chỉ liếm một cái thôi sao? Sao lại gọi là hy sinh?


Có phải phản ứng hơi quá rồi không?


Sầm Kiến Thanh nắm tay tôi, luồn vào bên dưới vạt áo của anh.


"Vợ, thân hình anh cũng rất đẹp, không hề thua kém gì mấy gã người mẫu nam đó.


"Em sờ thử xem."


Anh gần như dùng thái độ hèn mọn, cẩn thận nói: "Nếu em thích những kỹ thuật thu hút khách của mấy gã người mẫu nam bên ngoài...


"Anh cũng có thể học."


Nói rồi, Sầm Kiến Thanh che mắt tôi lại, hôn lên. Nụ hôn vừa tinh tế vừa ẩm ướt dần dần di chuyển xuống dưới.


Anh kéo cà vạt xuống bịt kín mắt tôi. Thị giác bị tước đoạt, các giác quan khác trở nên đặc biệt nhạy cảm. Tôi được bế lên giường, sau lưng được kê một chiếc gối mềm.


Anh hỏi: "Hôm đó hai người đã làm gì?


"Hắn ta để lại vết hôn cho em bằng cách này à?


"Hắn ta có 'phục vụ' em như thế này không?"


Tóc Sầm Kiến Thanh hơi cọ vào chân tôi, tôi cắn môi run rẩy. Anh bắt đầu lật lại chuyện cũ: "Vợ, hôm đó em không cho anh uống nước trong ly của em.


"Còn bây giờ thì sao? Giờ em có vẻ rất muốn anh uống đấy."


Những cảm giác chưa từng trải qua này khiến tôi thấy vừa lạ lẫm vừa kích thích. Biết thế này sớm ép anh một trận là được sung sướng rồi, chứ tôi nhịn gần cả năm trời thì tính là sao đây.


Tuy nhiên, chơi thì chơi, nhưng những chuyện chưa làm thì vẫn phải làm rõ.


"Chồng ơi, thật ra em không hề ngoại tình.


"Những tiêu chuẩn chọn bạn đời em nói đều là sao chép trên mạng, dùng để đối phó với bố mẹ em giục cưới thôi.


"Còn về vết hôn, son môi, tin nhắn WeChat và ảnh chụp chung, tất cả đều là em nhờ bạn thân giả mạo.


"Em làm những chuyện này chỉ muốn thử xem rốt cuộc anh có yêu em không, có quan tâm đến em không.


"Kết hôn lâu như vậy, anh cứ gọi em là Tiểu Giang, khiến em cảm thấy rất xa lạ, ngay cả trên giường cũng chỉ dừng lại ở mức xã giao, làm em cảm thấy hình như anh không hề có hứng thú với em."


Tôi nói đến khô cả cổ họng, gần như giải thích hết tất cả những chuyện đã làm. Nhưng Sầm Kiến Thanh chỉ ngước lên, giọng nói trầm khàn.


"Vợ ơi, anh biết rồi, là do anh chưa đủ cố gắng, đến cả lúc này mà em vẫn có thể phân tâm để lừa dối anh."


"Lần này em thật sự không lừa anh mà, thật ra em rất thích con người anh lúc này, thật sự..."


Tôi còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Sầm Kiến Thanh không cho tôi cơ hội. Nước hoa anh thường dùng là Mưa Sau Rừng, như rêu phong uốn lượn trên phiến đá ẩm ướt.


Nhưng giờ đây, tôi lờ mờ cảm thấy anh mới chính là Ám Dạ Mị Ma trong đêm tối.


Cả hai triền miên suốt sáu tiếng đồng hồ.


Sầm Kiến Thanh mới miễn cưỡng cho tôi nghỉ ngơi một lát, anh đi vào bếp nấu cơm cho tôi. Tôi nằm trên giường với ánh mắt mơ màng, toàn thân đau nhức rã rời.


Vừa nãy, đã xin tha mấy lần rồi nhỉ?


Hơi quên rồi.


Tôi cảm thấy mình hình như đã chơi hơi quá đà, cảm giác tê dại. Nhưng tôi đã giải thích vài lần rồi, anh ấy đều không tin.

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Ông Chồng Lạnh Lùng Và Cô V...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 16,682
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,214
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,434
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Đang Tải...