4
Ngay lúc tôi đang hùng hồn vạch ra viễn cảnh về đời sống vợ chồng trong tương lai gần, cửa phòng đột nhiên bị gõ. Tôi sợ tới mức tay run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại vào bồn tắm.
"Gì vậy?"
Sầm Kiến Thanh ôn tồn nói: "Tiểu Giang, gần nửa tiếng rồi, đừng ngâm quá lâu, không tốt cho tim mạch đâu."
"Rồi rồi rồi, em ra ngay đây."
Tôi vội vàng lau khô người, mở cửa phòng tắm.
Vì quá vội, tôi suýt chút nữa va vào người Sầm Kiến Thanh. Anh đưa tay đỡ ngang eo tôi, đợi tôi đứng vững lại thì nhanh chóng rút tay về.
Tôi cười: "Xin lỗi anh, em không để ý thấy anh vẫn đứng ở ngoài."
Ánh mắt Sầm Kiến Thanh có chút xao động, mãi lâu sau mới đáp: "Không sao, tại anh làm em giật mình.
"Vừa tắm xong có khát không? Anh đi rót cho em ly nước nhé."
Tôi kéo ống tay áo anh: "Em không khát đâu..."
Sầm Kiến Thanh quay lưng về phía tôi, không hề nao núng. Anh nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, đi về phía máy lọc nước: "Vẫn nên uống một chút đi."
Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.
Uống uống uống, chỉ biết uống nước, tưởng em là trâu nước à!!!
Thế nhưng, Sầm Kiến Thanh bảo là đi rót nước cho tôi, mà cuối cùng lại tự mình uống hai ly nước lạnh lớn.
Ồ, hóa ra anh ấy mới là "người nghiện nước".
Muốn uống thì cứ uống đi, tìm nhiều lý do làm gì.
Thiệt tình.
Chiếc giường sau "trận chiến" đã được thay ga gối mới, ngay cả quần áo rơi vãi trên sàn cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Khoan đã!
Sầm Kiến Thanh vừa nói muốn giặt quần áo cho tôi, chẳng lẽ anh ấy cũng bỏ cả đồ lót của tôi vào máy giặt luôn rồi sao?
Tôi ngẩng đầu hỏi anh: "Đồ lót của em, anh cũng bỏ vào máy giặt rồi à?"
"Không, anh giặt bằng tay."
Anh còn bổ sung thêm một câu: "Yên tâm đi, anh có sức, giặt quần áo rất sạch sẽ, sau này anh có thể giặt cho em."
Tôi: "..."
Khách sáo quá, anh cũng không cần phải thế đâu...
Nhưng nghĩ đến kế hoạch sắp tới, ánh mắt tôi thêm vài phần ý cười.
"Chồng ơi, anh tốt quá, vậy sau này làm phiền anh nhé, em yêu anh~"
Sầm Kiến Thanh cười nhẹ: "Sao lại là làm phiền? Anh rất thích, đây là việc mà một người chồng nên làm."
Tôi quay đầu bĩu môi.
Thật là lạnh nhạt.
Thà nói thích giặt quần áo còn hơn là chịu đáp lại câu "Anh cũng yêu em" để dỗ dành tôi.
Sấy tóc xong, tôi ngồi bên mép giường thoa kem dưỡng thể.
"Chồng ơi, anh giúp em thoa kem lên lưng được không? Em không với tới."
"Được."
Sầm Kiến Thanh lập tức đặt công việc đang làm trên tay xuống, đi tới giúp tôi thoa kem dưỡng thể.
Tôi nằm sấp trên giường, để lộ tấm lưng trần trắng mịn. Bàn tay ấm áp lần lượt di chuyển trên lưng tôi từng tấc. Sầm Kiến Thanh không chỉ thoa kem dưỡng thể cho tôi, mà còn tiện thể mát xa một chút.
Tôi bị mát xa đến mức buồn ngủ, nhưng nghĩ đến "Kế hoạch Xanh" lại cố gắng mở mắt.
"Chồng, sáng mai anh giúp em uốn tóc được không? Em có một người bạn rất quan trọng cần phải gặp."
Sầm Kiến Thanh chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của tôi.
"Đương nhiên là được."
Anh hỏi một cách rất tự nhiên: "Người bạn quan trọng nào vậy? Cô bạn thân của em à?
"Có cần anh đặt trước nhà hàng gì đó cho hai người không?"
Tôi lắc đầu: "Không cần đâu ạ, người bạn này anh không quen đâu, cậu ấy vừa mới về nước, định mời em đi ăn, bạn bè lâu ngày gặp lại có lẽ sẽ chơi hơi muộn một chút, tối mai anh không cần chờ em ăn cơm đâu."
Tôi vừa nói, vừa lén lút quan sát biểu cảm của Sầm Kiến Thanh. Tuy nhiên, trên mặt anh vẫn treo nụ cười hiền hòa.
"Buổi tối cũng không cần đi đón em về nhà sao?"
"Ấy dà, không cần đâu, em đâu phải là không biết gọi taxi."
Tôi giả vờ bị anh hỏi đến phát bực, phẩy tay rồi cuộn chăn: "Thôi thôi, em phải đi ngủ rồi, mai anh cứ làm việc của anh đi, không cần lo cho em."
Sầm Kiến Thanh "Ừm" một tiếng, không nói gì nữa.
Anh tắt đèn ngủ nhỏ, nằm thẳng trên nửa kia của chiếc giường. Khoảng cách giữa tôi và anh, gần như có thể nằm thêm một người nữa.
Mỗi đêm sau khi cưới đều như vậy. Chúng tôi không bao giờ ôm nhau ngủ như những cặp tình nhân, mà mỗi người ngủ một bên, chỉ thiếu mỗi việc đắp riêng một chiếc chăn.
Tuy nhiên, có lẽ vì từ bé tôi đã ngủ không ngoan. Dù tối hôm trước tôi và Sầm Kiến Thanh có cách xa nhau bao nhiêu, sáng hôm sau tôi đều tỉnh dậy trong vòng tay anh.
Sầm Kiến Thanh thì chỉ xoa xoa cánh tay tê cứng với thái độ rất tốt, không bao giờ trách móc tôi một lời.
Sự tốt bụng này khiến tôi thấy hơi áy náy.
5
Sáng sớm, tôi lục lọi trong tủ quần áo một đống đồ, nhờ Sầm Kiến Thanh giúp tôi chọn.
Tôi thay một chiếc váy dài màu đỏ rượu, hỏi: "Chồng ơi, anh xem em mặc bộ này có đẹp không?"
Sầm Kiến Thanh gật đầu: "Đẹp, màu đỏ làm da em rất trắng."
Tôi cười kéo gấu váy xoay một vòng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lầm bầm: "Thôi bỏ đi, cậu ấy không thích em mặc đồ đỏ lắm."
Sầm Kiến Thanh chớp mắt, trầm giọng nói: "Xem ra, đó đúng là một người bạn rất quan trọng nhỉ."
"Đương nhiên rồi."
Tôi cười tủm tỉm bịa chuyện: "Em và cậu ấy quen biết nhau nhiều năm rồi, có thể coi là em trai hàng xóm chăng?
"Chỉ kém em hai tuổi, mà cao hơn em nhiều lắm, phát triển tốt thật."
Tôi cố ý quay người, khoa tay múa chân với Sầm Kiến Thanh.
"Ừm... Cậu ấy hình như cũng cao gần bằng anh.
"Hơn nữa cậu ấy còn là người mẫu, quản lý vóc dáng rất nghiêm ngặt, tháng trước vừa giành được cúp ở giải đấu quốc tế, nên về nước mời em đi ăn mừng."
Sầm Kiến Thanh nhìn xuống tôi: "Em trai?"
Không đợi anh phản ứng, tôi thay một chiếc váy màu xanh lục đậm.
"Mặc cái này đi, cậu ấy thích màu xanh lắm."
Thay xong quần áo, tôi lại xoay một vòng trước mặt Sầm Kiến Thanh.
"Chồng ơi, anh thấy em mặc bộ này đẹp không?"
Tôi chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt Sầm Kiến Thanh, cứ như hóa thân thành chuyên gia vi biểu cảm, sợ bỏ lỡ dù chỉ một chút thay đổi cảm xúc của anh. Đáng tiếc là, Sầm Kiến Thanh dường như không hề nghe ra hàm ý trong lời nói của tôi.
"Em xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp. Mùa hè rất hợp mặc màu xanh lá, trông rất tươi mới."
Anh trả lời vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo đến mức tôi chỉ muốn "hừm" một tiếng.
Cậu em hàng xóm gì đó chỉ là cái cớ thôi, tôi làm gì có người như vậy.
6
Rời khỏi nhà, tôi đi thẳng đến một quán KTV thuộc sở hữu của cô bạn thân.
Lâm Chước Nguyệt ngồi phịch xuống bên cạnh tôi: "Chậc, đến rồi thì sao không kiếm chút niềm vui đi? Như là gọi vài em trai chẳng hạn? Bên tớ vừa tuyển một loạt nhân viên mới."
Tôi lắc đầu, cầm điện thoại lên: "Gọi trai bằng niềm vui cày rank à? Lên đi, chị đây dắt bé chinh phục Đại Hẻm Núi!"
Lâm Chước Nguyệt khóe miệng co giật: "Tớ chịu thua cậu luôn! Gọi tớ ra ngoài chơi mà kết quả là đánh game? Cậu có thể có chút mục tiêu cao cả hơn không?"
Tôi lắc lắc điện thoại: "Cậu nói xem có chơi không? Hôm nay tớ kéo cậu lên rank Vương Giả luôn."
Lâm Chước Nguyệt lầm bầm trong miệng, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật.
Tài khoản game của cô ấy như bị nguyền rủa, thắng một ván thua hai ván. Dù chỉ là rank Bạch Kim, nhưng chơi năm người cũng không kéo nổi.
Vì thế, hôm nay cũng không ngoại lệ, đánh hơn hai mươi ván mà chẳng khác gì chưa đánh. Trời vừa tối, tôi phủi mông đứng dậy định về.
Lâm Chước Nguyệt kéo tôi lại, thần thần bí bí lôi ra một lọ nước hoa từ trong túi.
"Khoan đã, xịt chút nước hoa nam này về cho Sầm Kiến Thanh ngửi thử. Lọ này tên là 'Ám Dạ Mị Ma', mấy em trai chủ chốt ở quán tớ thích dùng lắm."
Cô ấy xịt đến sáu lần, tôi vội vàng né ra: "Thôi thôi thôi, xịt nữa là tớ bị ướp muối luôn đấy."
Lâm Chước Nguyệt không biết tìm đâu ra một chiếc áo khoác nam, cô ấy cười nói: "Đêm gió lớn, nhiệt độ thấp, mặc áo khoác về nhà thì tốt hơn, kẻo bị cảm lạnh đấy nhé."
Tôi chậc một tiếng, giơ ngón cái về phía cô ấy: "Vẫn là cậu nghĩ chu đáo nhất."
Nước hoa "Ám Dạ Mị Ma" của Lâm Chước Nguyệt quả không hổ danh. Hương đầu hơi đắng, mang theo mùi cam quýt và trà, sau đó vị chua chát của tuyết tùng và cỏ hương bài dần dần thấm vào, ngửi vào cứ như một người đàn ông trầm ổn nhưng đầy mê hoặc.
Nhưng mà, mùi nước hoa trên người tôi hình như hơi nồng quá rồi thì phải? Phải làm gì với người khác thì mới dính nhiều mùi nước hoa như thế này chứ...
Tôi rón rén về đến nhà, trong nhà tối om. Sầm Kiến Thanh không lẽ ngủ rồi?
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗