Chương 7
Đăng lúc 06:22 - 31/10/2025
3,505
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Thẩm Hành Chu ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, ôm chặt lấy tôi. Nước mắt chảy dài như mì kéo sợi Lan Châu.


 


“Anh cũng không muốn như vậy, anh chỉ có thân xác này và mấy đồng tiền thối tha, nhưng em đều không thèm, anh thật sự hết cách rồi! Vợ ơi, xin em đừng phá hủy ngôi nhà này, chúng ta sống tốt với nhau được không? Được không, được không, được không? Em thích kiểu người nào anh cũng có thể đáp ứng, sau này đừng gặp cậu ta nữa có được không?”


 


Tôi vừa định hỏi rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Thì bị Thẩm Hành Chu kéo ngã lăn ra đất. Anh ôm tôi lăn qua lăn lại như máy giặt lồng quay, giãy giụa làm mình làm mẩy.


 


“Huhu anh thực sự muốn giết chết cái thằng trà xanh đó, nhưng anh sợ một khi làm vậy, em lại sẽ giống như trước đây, không thèm để ý đến anh nữa! Ấy, cưng à, bé con này dắt theo đi được không, bé cảm thấy trong lòng khổ sở, khó chịu quá!!”


 


Thẩm Hành Chu gào khóc ‘werwer’ một hồi.


 


Đột nhiên buông tôi ra, lau nước mắt.


 


“Vợ ơi, anh biết mình đã già yếu, sắc đẹp cũng tàn phai rồi, ngay cả ‘cái đó’ cũng không còn hồng hào như trước. Những điều này anh đều có thể thay đổi. Hai hôm trước anh đã đi bệnh viện, em nhìn xem…”


 


Vừa nói, Thẩm Hành Chu ‘xoẹt’ một tiếng kéo phăng áo khoác!


 


Tôi:?!


 


Quả là… hồng hào thật.


 


Thẩm Hành Chu ôm chặt gáy tôi, ấn đầu tôi vào ngực anh.


 


“Vợ ơi, thực ra việc liên hôn là do anh đề xuất với mẹ anh. Anh đặc biệt, đặc biệt yêu em. Mỗi khi nghĩ đến em và cái thằng trà xanh chết tiệt kia ‘ấy ấy’ với nhau, trái tim anh đau đến muốn chết luôn. Huhu nó có gì tốt chứ? Giống như dưa non ấy, có biết cách ‘chiều’ người khác không?”


 


Cả khuôn mặt tôi bị vùi trong cơ ngực của Thẩm Hành Chu. Ngũ quan suýt chút nữa bị anh xoa cho lệch vị trí.


 


“… Không phải chứ anh trai, anh buông ra đã, chúng ta cần phải làm rõ mọi chuyện.”


 


Thẩm Hành Chu gầm lên: “Anh không phải là anh trai của em! Anh là chồng em! Anh là người đàn ông của em! Anh là ‘hán tử’ (người đàn ông) thân thiết nhất của em! Không phải cậu ta chỉ biết chút âm nhạc thôi sao? Anh cũng biết mà, anh hát cho em nghe được không?”


 


Chưa kịp ngăn cản, Thẩm Hành Chu đã bắt đầu hát một cách thảm thiết.


 


“Thiên cơ tính chẳng hết, đan xen buồn và vui, nam nữ si tình xưa nay, ai có thể vượt qua cửa ải tình ái! Huhu anh không vượt qua được cửa ải tình ái này!”


 


“……”


 


“Trong biệt thự hát karaoke, trong bể bơi có cá rồng bạc! Anh sẽ tặng, huhu, tặng trà cụ cho cậu chú, oa oa oa…”


 


“……”


 


Thẩm Hành Chu giống như một con chó Beagle bị chủ nhân ruồng bỏ. Ôm chặt chân tôi RAP trong nước mắt.


 


“Ồn ào chết đi được!”


 


Thẩm Hành Chu lập tức im bặt, chớp chớp đôi mắt ướt át, đáng thương nhìn tôi.


 


“Thẩm Hành Chu, anh đang ghen đúng không?”


 


Thẩm Hành Chu gật đầu lia lịa.


 


“Ừm ừm ừm!”


 


“Vậy anh nghĩ em về muộn thế này là đi vụng trộm với Trần Dạng?”


 


Thẩm Hành Chu lấy điện thoại cho tôi xem, vừa khóc vừa nói.


 


“Chẳng lẽ không phải sao, anh đã theo dõi tài khoản phụ của cậu ta.”


 


Chiều nay Trần Dạng đã đăng một bài viết trên Weibo.


 


[Mùa đông sẽ quay trở lại tuần hoàn, những người nên gặp sẽ tái ngộ.]


 


Lướt lên trên. Mấy ngày nay cậu ta còn đăng thêm vài bài với ngụ ý tương tự.


 


Bài mới nhất là nửa tiếng trước. Trong ảnh là một đôi tay đan vào nhau, chiếc áo khoác lộ ra ở góc dưới bên trái là cùng kiểu với áo của tôi.


 


Thẩm Hành Chu nghẹn ngào.


 


“Vợ không chung thủy còn không chịu thừa nhận.”


 


Tôi tức giận đến bật cười, véo má Thẩm Hành Chu kéo sang hai bên.


 


“Em mặc long bào chắc, trên thế giới này chỉ có một chiếc à?”


 


“Nhưng chiều nay anh đã nghe thấy rồi, cậu ta muốn làm con chó của em, em còn muốn nhốt cậu ta lại…”


 


“Trần Dạng hôm nay đúng là có đến, nhưng bị em mắng cho một trận rồi đuổi đi rồi, đáng lẽ anh phải nghe thêm hai câu nữa thì đã không rơi vào cái bẫy của cậu ta rồi chứ?”


 


Thẩm Hành Chu chớp chớp đôi mắt mờ sương, hồi lâu mới ngơ ngác mở miệng.


 


“Vậy là cậu ta đang quấy rối ‘đạo tâm’ của anh, người trong ảnh cũng không phải là em…”


 


“Đồ đàn ông ngốc! Tô Nghiên đã áp tải Trần Dạng lên máy bay từ mấy tiếng trước rồi, không tin anh hỏi cô ấy đi.”


 


Trong mắt Thẩm Hành Chu nổi lên niềm vui sướng tột độ. ‘Oa’ một tiếng nhào vào lòng tôi.


 


“Vậy thì có lẽ người ta chỉ là hơi ngốc nghếch chút thôi.”


 


Tôi không dám nhìn.


 


“Mau cởi cái đồ rắc rối đó ra rồi đốt đi, em bị ‘sốc phản vệ’ mất.”


 


Thẩm Hành Chu hít hít mũi, ngoan ngoãn đứng dậy. Vừa bước được hai bước, cơ thể loạng choạng, ‘cạch’ một tiếng ngã xuống đất.


 


Tôi giật mình, vội vàng lật Thẩm Hành Chu lại. Phát hiện anh vành tai sưng rất nghiêm trọng, toàn thân nổi lên những mảng đỏ lớn.


 


Tôi vội vàng gọi cho bác sĩ gia đình.


 


Sau một hồi loạn xạ. Bác sĩ đã truyền nước cho anh. Bác sĩ nói rằng không được uống rượu sau khi xỏ khuyên tai. Hơn nữa, bản thân anh bị dị ứng cồn, cộng thêm cảm xúc quá kích động nên mới ngất xỉu.


 


Bác sĩ vừa đi. Thẩm Hành Chu yếu ớt tựa vào tôi.


 


“Vợ ơi, có phải anh sắp chết rồi không?”


 


“Chết không nổi đâu, lão rùa sống dai ngàn năm.”


 


“Ưm.”


 


Thẩm Hành Chu kéo tay tôi, khẽ lắc lắc.


 


Giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc.


 


“Nhưng vợ ơi, cho dù anh chết thì em vẫn sẽ sống rất tốt, trong di chúc của anh chỉ có tên một mình em thôi.”


 


Tôi hơi không quen với một Thẩm Hành Chu như thế này.


 


Xoa xoa sống mũi đang cay cay.


 


“Anh lập di chúc từ khi nào vậy? Em còn không biết.”


 


“Năm em học đại học năm nhất đấy, dài đến tám trang lận. Anh cầm di chúc đi tìm em để tỏ tình, kết quả lại thấy em đang tỏ tình với một cậu con trai khác, tức đến mức suýt nhét nó vào miệng ăn luôn.”


 


Thì ra Thẩm Hành Chu đã thích tôi lâu đến vậy.


Tôi vừa cảm thấy hơi xúc động. Giây tiếp theo.


 


“Vợ ơi, em có thể chỉnh tốc độ truyền dịch nhanh hơn được không?”


 


“Sao thế?”


 


“Anh muốn ‘làm chuyện đó’ với em, nếu không ‘cậu nhỏ’ của anh uổng công chịu khổ rồi, em không biết đâu…”


 


“Thẩm Hành Chu!”

Bình Luận (1)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Oan Gia Giả Vờ Không Ngừng ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 73,926
Ngỡ Là Gà Mờ, Ai Ngờ Sói Già
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 187,141
Thừa Tướng Xin Đừng Sờ Nữa,...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 46,313
Vật Nhỏ Mềm Mại Của Đại Đội...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 133,852
Kết Hôn Với Nam Chính H Văn...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 52,600
Sau Khi Gả Vào Hào Môn
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 30,088
Ông Chồng Ảnh Đế Cực Phẩm X...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 5,727
Sau Khi Sếp Nghe Được Tiếng...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 14,566
Người Chồng Hào Môn Yếu Đuố...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 13,445
Đang Tải...