Chương 3
Đăng lúc 06:22 - 31/10/2025
4,493
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Sau khi tốt nghiệp, mọi người đều bận rộn với công việc. Hiếm lắm mới có dịp tụ tập, ai nấy đều tuyên bố đêm nay không say không về.


 


Ăn xong, chúng tôi chuyển sang câu lạc bộ giải trí. Rượu vào lời ra. Tôi ôm lấy micro, hát hò cuồng nhiệt.


 


“Yaa la so~”


 


Trần Dạng, người nãy giờ vẫn im lặng ngồi ở góc, đột nhiên đứng dậy đi về phía tôi. Cậu ta kín đáo chen ngang, dùng mông hích nhẹ gã trai đang cố tiếp cận tôi. Cậu ta cẩn thận kéo vạt áo tôi, tỏ vẻ lúng túng.


 


“Chị ơi, em không quen thuộc với chỗ này lắm, chị có thể đưa em ra ngoài hóng gió một chút được không?”


 


Cậu ta đảo mắt nhìn quanh, ngượng ngùng cúi đầu.


 


“Em chưa từng thấy cảnh tượng như thế này, hơi ngại.”


 


Tôi nhìn cô bạn thân đang điên cuồng phun nước vào người gã trai kia, high tới mức không còn biết trời trăng mây đất là gì nữa. Tôi gật đầu, đưa cậu ta lên sân thượng tầng cao nhất.


 


Hai người dựa vào lan can, hóng gió và trò chuyện. Tôi tiện miệng hỏi.


 


“Em học ở nước ngoài suốt à?”


 


Cậu ta rũ mắt xuống, có vẻ hơi tủi thân.


 


“Chị thực sự không nhớ ra em sao?”


 


Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Trần Dạng, chìm vào suy tư. Cho đến khi vành tai cậu ta dần dần đỏ lên.


 


Tôi mới lờ mờ nhận ra một vài nét quen thuộc từ ngũ quan ấy, tôi kinh ngạc chỉ vào cậu ta và reo lên.


 


“Ô ô ô ô ô!”


 


Trong ký ức, Trần Dạng nhỏ hơn tôi ba khóa. Là một cậu bé mập mạp, cô độc, u uất và mặt đầy mụn. Sau giờ học, cậu ta thường bị các đại ca học đường chặn ở hẻm để xin tiền.


 


Tô Nghiên không học cùng trường với chúng tôi. Tôi thấy cậu ta cứ bị bắt nạt, nên bảo cậu ta sau này tan học đợi tôi đi cùng. Không lâu sau, cậu ta đột ngột chuyển trường, và chúng tôi mất liên lạc từ đó.


 


“Thì ra là em! Chị không dám nhận ra luôn. Hú, cao lớn thế này, da cũng đẹp hẳn ra, em bảo dưỡng kiểu gì vậy?”


 


Cậu ta ngượng nghịu sờ sờ mặt mình.


 


“Lúc đó em bị bệnh, do ảnh hưởng của thuốc nên mới... không được đẹp cho lắm.”


 


“Vậy bây giờ sức khỏe em ổn chưa, không sao nữa rồi chứ?”


 


Trần Dạng dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt nhu hòa. Đột nhiên, cậu ta đưa tay về phía tôi mà không hề báo trước. Khi ngón tay sắp chạm vào má tôi.


 


Tôi lập tức siết cơ bụng, "vút" một cái ngửa người ra sau. Một cú uốn lưng dẻo dai né tránh thành công. Hỏi vì sao à? Vì tôi có mười bốn năm tập múa chứ sao.


 


Tay Trần Dạng cứng đờ giữa không trung. Cậu ta kinh ngạc nhìn tôi nhẹ nhàng đứng thẳng dậy, rồi phủi phủi bụi trên tay.


 


Môi mỏng cậu ta mím chặt. Đôi mắt sáng ngời, long lanh như mắt hươu con, thoáng hiện vẻ bối rối.


 


“Xin lỗi, em chỉ thấy tóc chị bị gió thổi rối, không cố ý thất lễ đâu. Chị có ghét em không?”


 


“Không mà, sao em lại nghĩ thế... ơ, em khóc gì vậy?”


 


Mũi cậu ta hơi đỏ, những giọt lệ trong veo ngấn trong khóe mắt, trông thê lương và yếu ớt.


 


“Gặp lại chị em thực sự rất vui. Nếu ngày xưa không có chị động viên, bảo vệ em, em không dám nghĩ mình sẽ trở thành người như thế nào nữa. Em không có ý đồ gì khác với chị đâu, chỉ có lòng biết ơn thôi. Đừng ghét em được không?”


 


Tôi không tìm thấy khăn giấy. Đành gượng gạo vỗ lưng cậu ta.


 


“Thôi được rồi, được rồi, em xem em bây giờ ưu tú thế này cơ mà. Này, lát nữa em biểu diễn cho chúng ta cái gì ấy nhỉ, cái cửa hơi lỏng…”


 


Cậu ta nghẹn ngào: “Là Mendelssohn (Môn Đức Nhĩ Tùng).”


 


“Ồ, haha, thấy chưa, đúng là bối rối quá mà.”


 


Trần Dạng chìm đắm trong hồi ức không dứt ra được, càng khóc càng hăng.


 


Tôi ngơ ngác ngồi cùng cậu ta một lúc. Rồi đột nhiên đứng dậy.


 


“Em cứ khóc tiếp đi nhé, chị xuống lấy giấy cho.”


 


Cậu ta ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi. Cơ thể mềm nhũn, vô lực dựa vào tôi.


 


“Chị ơi, em hơi choáng váng…”


 


Tôi vội vàng đỡ lấy vai cậu ta.


 


Giây tiếp theo. Một chiếc giày da "xoẹt" một tiếng bay tới. Và nện thẳng vào lưng Trần Dạng.


 


2


 


Tôi giật nảy mình, vội vàng quay lại.


 


Trên sân thượng tối mờ. Thẩm Hành Chu đứng trong bóng tối cách đó vài mét. Chân trái thiếu mất một chiếc giày.


 


Khóe môi rõ ràng đang cười, nhưng đôi mắt đen dài hẹp lại lạnh lẽo đến đáng sợ. Thẩm Hành Chu dán chặt mắt vào bàn tay tôi đang đặt trên vai Trần Dạng. Cười mà nghiến răng ken két.


 


“Anh đã tự hỏi sao em lại không cần anh lên đây. Thì ra em đang sống những ngày sung sướng như thế này bên ngoài cơ à?”


 


Trần Dạng ôm lấy lưng đau, kín đáo đánh giá Thẩm Hành Chu.


 


Ngập ngừng một chút, cậu ta trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.


 


“Chị ơi, vị chú này là ai ạ?”


 


Mặt Thẩm Hành Chu "rầm" một tiếng tối sầm lại.


 


Anh kéo kéo cà vạt. Muốn đi tới đầy khí thế để nổi cơn thịnh nộ. Nhưng vì chứng sợ bẩn, Thẩm Hành Chu đứng đó rất lâu mà không dám bước đi.


 


Im lặng hai giây.


 


“Hai người quay lưng lại.”


 


Tôi: “...”


 


Phía sau. Thẩm Hành Chu "cộp cộp cộp" nhảy lò cò bằng một chân tới. Nhặt giày lên và xỏ vào.


 


Sau đó, Thẩm Hành Chu siết chặt eo tôi. Tay trái giúp tôi vuốt lại mái tóc, không quên cố ý để lộ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, giọng điệu nhẹ như mây.


 


“Tôi là bạn đời của Lục Chi Nghi.”


 


Trần Dạng kinh ngạc che miệng.


 


“À, thành thật xin lỗi. Thấy anh trông chững chạc quá nên em đã hiểu lầm, anh rể sẽ không trách em chứ?”


 


Thẩm Hành Chu không thèm để ý đến cậu ta.


 


Anh cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu thân mật.


 


“Vợ ơi, hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”


 


Tôi vừa định mở lời. Trần Dạng đã chớp chớp mắt đầy ngây thơ.


 


“Nói về một số chuyện hồi cấp ba của chị ấy ạ. À đúng rồi, lúc đó anh rể sắp tốt nghiệp đại học rồi nhỉ? Thời gian trôi nhanh quá, đúng là năm tháng thúc giục người ta già đi mà.”


 


Trong lòng tôi nghĩ, chết rồi. Ai cũng biết, đàn ông qua tuổi 25 là coi như 65.


 


Thẩm Hành Chu năm nay vừa tròn 25, đang ở giai đoạn cực kỳ nhạy cảm về tuổi tác. Thằng nhóc này không phải đang chọc thẳng vào tim anh sao?


 


Quả nhiên. Giọng nói từ trên đỉnh đầu tôi phát ra thêm vài phần lạnh lẽo.


 


“Tôi và vợ tôi đang nói chuyện, có phần cho một người ngoài như cậu xen vào à? Người lớn trong nhà không dạy cậu phép tắc lịch sự sao?”


 


Mắt Trần Dạng ngấn nước, bối rối nói.


 


“Xin lỗi, là em lắm lời. Nếu anh rể giận, cứ lấy giày da đánh em thêm lần nữa đi ạ.”


 


Thẩm Hành Chu cười khẩy chế giễu.


 


“Thứ thói trơ trẽn.”

Bình Luận (1)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Oan Gia Giả Vờ Không Ngừng ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 73,923
Ngỡ Là Gà Mờ, Ai Ngờ Sói Già
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 187,140
Thừa Tướng Xin Đừng Sờ Nữa,...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 46,313
Vật Nhỏ Mềm Mại Của Đại Đội...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 133,851
Kết Hôn Với Nam Chính H Văn...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 52,599
Sau Khi Gả Vào Hào Môn
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 30,088
Ông Chồng Ảnh Đế Cực Phẩm X...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 5,727
Sau Khi Sếp Nghe Được Tiếng...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 14,566
Người Chồng Hào Môn Yếu Đuố...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 13,445
Đang Tải...